“Đây là nhẫn của sư phụ ta! Bên trên còn khắc phù văn đấy!” Tiêu Vân Chước rất cao hứng, cầm một khúc xương tay, ánh mắt sáng ngời.

Tiêu Văn Dũ không giúp được gì, hơn nữa còn cảm thấy là lạ.

Cũng không biết nàng làm sao nhận ra được...

Tiêu Vân Chước làm rất cẩn thận, mỗi khi tìm được một khối đều sẽ lấy công cụ ra lau qua lau lại, mấy người dứt khoát đốt lửa ở xung quanh, chậm rãi chờ.

Quách Sài Nữ thì ở bên cạnh nàng, giúp nàng chiếu sáng.

Ban đêm, bốn phía rất đáng sợ. Hoắc Kiệt nhịn không được ngủ thiếp đi một lúc, kết quả bị ác mộng làm tỉnh giấc, sau đó không dám ngủ nữa.

Tìm suốt hai đêm trên Vạn Cốt Pha, Tiêu Vân Chước mới gom đủ xương cốt của sư phụ.

Xác nhận nhiều lần, lúc này mới cẩn thận gói lại.

“Ta tính rồi, mấy năm nay ta không về được Quan Tây, cũng không cách nào đưa sư phụ về được. Cho nên chờ sau khi ta trở về, ta sẽ tìm một nơi phong thủy bảo địa mai táng sư phụ trước, sau này khi về Quan Tây lại dời mộ của sư phụ đi!” Tiêu Vân Chước có vẻ rất vui vẻ: “Đa tạ các ngươi!”

“Không khách khí...” Các biểu huynh Hoắc gia khô khan trả lời: “Đi một chuyến này... cũng có thêm không ít kiến thức.”

Thật sự là không uổng công đến đây.

Cái thể chất này của biểu muội quả thực đáng sợ, bọn họ cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là khuấy đảo phong vân.

“Nơi đây có nhiều hài cốt như vậy, có phải cũng không tốt lắm không?” Tiêu Văn Dũ đột nhiên hỏi.

Tiêu Vân Chước gật đầu: “Đúng là hơi âm, nhưng phong thủy nơi này không phải hình thành trong ngày một ngày hai, tất nhiên cũng không thể sửa đổi trong thời gian ngắn. Có điều thịnh cực ắt suy, chỉ cần nơi này không có thêm quá nhiều thi thể mới thì tương lai vẫn có khả năng khôi phục.”

Người chết ở đây phần lớn là vì chiến tranh, có muốn tránh cũng không thể tránh khỏi. Chết quá nhiều, hài cốt cũng không có chỗ di chuyển, hơn nữa hiện tại âm khí đã không có tăng trưởng nữa, dù sao năm đó nàng ở chỗ này đã hút không ít, bây giờ còn đang chậm rãi hóa giải đây.

Tiêu Văn Dũ nghe nàng nói như vậy, liền không nói thêm gì nữa.

Nơi này thật con mẹ nó khó chịu.

Trong lòng Tiêu Văn Dũ đã sớm mắng chửi không biết bao nhiêu lần, chỉ là ở trước mặt người Hoắc gia, hắn cũng không tiện quá vô lễ.

Mọi người trở về.

Trong lòng bọn họ cũng đều nghĩ mãi một chuyện, rốt cuộc thì nam tử mặc hoa phục năm đó là ai đây?

Có một đôi long phượng thai sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với Tiêu Vân Chước... Đêm qua bọn họ cũng tụ tập lại một chỗ thảo luận với nhau vẫn không nhớ ra nơi nào có người này... Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng!

Mấy người rời khỏi Vạn Cốt Pha, sau khi vào thành đều cảm thấy có chút hoảng hốt.

Rõ ràng cũng không ở Vạn Cốt Pha lâu lắm, nhưng nhìn biển người bên trong thành lại cảm thấy lạ lẫm, những sinh cơ này thật sự làm cho người ta an tâm!

Mọi người về Tiêu gia trước, ngồi một lát, Tiêu Vân Chước dâng lễ tạ, rất nhanh liền ai về nhà nấy.

Tiêu Vân Chước cũng bận rộn tắm rửa dâng hương, trước tiên bày sư phụ ra, phải quỳ lạy mấy ngày. Trước đó nàng còn đặt quan tài tốt nhất, cũng để người chuyển vào viện của mình, thậm chí còn nghiêm túc ôm một khối gỗ nhờ Tiêu Văn Yến chỉ điểm nàng điêu khắc bài vị.

Chữ của nàng rất đẹp, nhưng những công cụ điêu khắc kia khiến nàng có hơi ngượng tay.

Tiêu Văn Yến tuy nhỏ nhưng ở phương diện này rất có tâm đắc, nàng không hy vọng mình có nửa điểm sai lầm nên để Tiêu Văn Yến ở bên cạnh chỉ điểm mới có thể an tâm.

Tiêu Văn Yến không hiểu gì cả, nhưng hành vi lại vô cùng phối hợp.

“Đại tỷ, ngươi cũng có sư phụ xương cốt, ta cũng có. Hai chúng ta càng ngày càng giống tỷ đệ!” Tiêu Văn Yến còn nhìn về phía nàng cười ngây ngô: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi cố ý đùa giỡn ta chứ, không nghĩ tới thì ra ngươi lại tôn trọng sư phụ xương cốt như vậy, còn nghiêm túc hơn ta làm nhiều!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play