Tiêu Văn Dũ tức giận, nhưng nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Tiêu Văn Việt, nội tâm đột nhiên bình tĩnh lại một chút.
Tiểu tử này... Trước đây luôn đối nghịch với hắn, nhưng nói đều là những lời ngụy biện, hôm nay nói lời này...
“Vi huynh quả thực cũng quá tức giận.” Tiêu Văn Dũ thấy vậy buồn bực, quay đầu lại nhìn các biểu huynh đệ của Hoắc gia: “Ta là bị tức đến hồ đồ rồi, các ngươi đừng để ý.”
“Đừng nói các ngươi, ngay cả bọn ta nghe xong cũng hận không thể...” Hoắc gia đại biểu huynh thở dài: “Nhưng biểu đệ Văn Việt nói không sai, không thể làm loạn, ngươi nói trước mặt bọn ta thì thôi, đi ra ngoài càng phải cẩn thận một chút, nói như vậy sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.”
Bọn họ cũng không phải thánh nhân, chỉ cảm thấy Khương thị cũng đáng chết.
Chỉ là bọn họ cũng hiểu, bây giờ mấy người bọn họ ở trên Vạn Cốt Pha này, cảm nhận được sự âm trầm đáng sợ ở nơi này, cho nên mới có thể hiểu được nỗi đau năm đó của Tiêu Vân Chước. Nhưng rời khỏi nơi này, nỗi sợ hãi sẽ bị thu nhỏ lại, ngược lại lời nói g.i.ế.t. mẫu sẽ trở nên quá sắc bén.
Bọn họ đều sẽ như thế, người ngoài càng không cần phải nói.
“Biểu muội, thật sự là khổ cho muội rồi.” Hoắc Kiệt mềm lòng nhìn Tiêu Vân Chước.
“Cũng không có gì.” Tiêu Vân Chước cười nhẹ một tiếng nhẹ như mây: “Những năm này, khi ta nhớ tới nơi này liền vô cùng căng thẳng, có lẽ là do đoạn ký ức bị che giấu kia quấy phá. Hôm nay đã khôi phục một ít trí nhớ, mặc dù còn có chút sợ hãi, nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều rồi.”
Ở cái tuổi này của nàng, đã có dũng khí đối mặt với thống khổ.
Giống như sư phụ nói, hiện tại nàng đã rất cường đại rồi.
Nàng phải nên tới nơi này từ sớm mới phải.
Chín ngọn âm đăng năm đó cứu tính mạng nàng đều là dùng hồn phách đốt lên. Sư phụ từng nói, sẽ lưu lại cho bọn họ một sợi tàn hồn để mong cầu kiếp sau. Nếu sư phụ đã nói, như vậy những tàn hồn này chắc hẳn còn có khả năng tồn tại, chỉ là bám vào một chỗ nào đó trên Vạn Cốt Pha này...
“Làm phiền mấy vị huynh trưởng hỗ trợ, chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm đi.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Thấy sắc mặt tái nhợt của nàng đã khôi phục rất nhiều, mấy người cũng yên tâm hơn một chút.
Tiêu Vân Chước không nhớ rõ con đường lúc đó, nhưng trong tay nàng lấy ra một cái la bàn, vừa bấm đốt ngón tay vừa nhìn phương vị hành động.
Những ký ức hồi phục trước đó vẫn xuất hiện trong đầu nàng, nàng cố gắng làm ra vẻ không bị ảnh hưởng, chỉ là toàn thân vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Tiêu Vân Chước không niệm chú lung tung nữa, tình huống xung quanh đã tốt hơn nhiều rồi.
Những quỷ hồn kia không thể quấy nhiễu nàng được nữa.
Lại đi thêm một lúc, mọi người nhìn thấy một vật.
Một cái quan tài nhỏ cũ nát đặt ở đó, bên trên còn có một ít côn trùng nhỏ bò quanh, cành khô lá vụn rơi đầy quan tài, một chỗ không lớn lại cực kỳ chật chội.
Mọi người nhìn thứ này, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Tiêu Vân Chước cũng nhìn thoáng qua, thậm chí còn hơi kinh ngạc: “Cái quan tài này bây giờ trông còn nhỏ hơn... Chắc thi cốt sư phụ ta đang ở gần đây, nếu không năm đó cũng sẽ không làm ồn đến lão nhân gia ngài.”
Tâm tình Hoắc Kiệt rất kém, hắn cảm thấy biểu muội tốt xấu gì cũng nên khóc một trận, như vậy bọn họ còn có thể an ủi một phen. Nhưng nàng thì hay rồi, nhớ tới chuyện xưa tàn nhẫn như vậy mà lại còn có thể cười nói với bọn họ...
Tiêu Vân Chước đi tới đi lui, trong miệng thì thầm nói nhỏ, cố gắng tìm phương hướng.
Chung quanh có nhiều xương cốt, mấy người bọn họ cũng không phân biệt được người nào là sư phụ của Tiêu Vân Chước, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Qua hồi lâu, Tiêu Vân Chước mới đứng ở một vị trí: “Đại ca! Chính là chỗ này, làm phiền huynh đào xuống dưới. Sau khi sư phụ ta chết, trên người còn có một ít thứ không đáng tiền. Trên những thứ kia có nhiều phù văn, huynh cẩn thận phân biệt một chút, có lẽ sẽ tìm được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT