“Ừm...” Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy đại não giống như trống rỗng, bọn họ đều tốt, nhưng... ở quan tài lại không tốt lắm: “Con còn nhỏ như vậy, con đánh không lại mẫu thân con. Chờ lúc nào con có thể đánh thắng được mẫu thân rồi con sẽ trở về tìm bọn họ cũng được!”
“Tiểu nha đầu, về sau này nói chuyện phải biết suy nghĩ, vào Thần Ẩn Môn rồi thì không thể nói mạnh miệng được, biết chưa?”
“Sư phụ, Thần Ẩn Môn có rất nhiều đồ ăn sao?”
“Không có...”
“Vậy có tiền không? Có tiền là có thể mua đồ ăn!”
“Cũng... không có, chẳng qua là có mấy thứ đồ cũ, đều là do tổ tiên truyền thừa, bán đi cũng không hay…Hơn nữa con còn nhỏ, nếu đi bán đồ sẽ bị lừa, tiểu hài tử rất dễ bị bắt nạt.”
“Mấy người lớn thật là tham.”
“…”
Ký ức dần dần trùng khớp, Tiêu Vân Chước chỉ cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá lớn chắn ngang.
Thần trí chậm rãi khôi phục lại tỉnh táo, Tiêu Vân Chước theo bản năng che ngực, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, thở hổn hển mấy hơi.
Thấy nàng đột nhiên có phản ứng, mấy người cũng vội vàng đỡ nàng: “Tỉnh rồi? Có phải tỉnh rồi không?”
Tiêu Vân Chước hoàn hồn, giương mắt nhìn thấy mấy vị huynh trưởng và Sài Nữ, Tùng Thúy bọn họ. Trong nháy mắt, lại có loại cảm giác như đã qua mấy đời, nàng đấm ngực hai cái: “Tỉnh rồi, tốt hơn nhiều rồi...”
“Biểu muội, rốt cuộc muội bị làm sao vậy? Từ lúc bắt đầu giống như mộng du, chúng ta đều bị dọa sợ!” Hoắc Kiệt vội vàng hỏi, sau đó vội vàng đưa túi nước tới.
Tiêu Vân Chước cười khổ: “Chỉ là nhớ ra một vài chuyện.”
Nói xong, Tiêu Vân Chước nhìn quanh, cũng hoảng sợ: “Âm khí nặng như vậy à? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“...” Mọi người bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Vừa rồi muội niệm chú ngữ gì đó, sau đó thì thành ra như vậy.” Hoắc Kiệt lập tức nói.
Tiêu Vân Chước cũng hơi kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng cười: “Ha ha... Xin lỗi mấy vị biểu ca, bị dọa sợ rồi phải không? Thật ra cũng không sao, ta cho các ngươi rất nhiều lá bùa, vẫn chịu đựng được... chịu đựng được...”
“Nhắc tới cũng lạ, lá bùa này của ta vừa nãy có dán một cái.” Hoắc gia đại biểu huynh lấy ra một lá bùa bị phế, ánh mắt đầy mê mang.
Tiêu Văn Việt nhìn đại biểu huynh đầy thâm ý, ngẫm lại mấy lá bùa trong ngực mình, bị dán bảy tám tấm... Chênh lệch giữa người với người, đặc biệt rõ ràng.
Nhưng mà hắn có rất nhiều lá bùa, muội muội nhét cho hắn cả một xấp.
“Vừa nãy ta nghe muội nói rất nhiều lời.” Tiêu Văn Việt cũng không che giấu nữa, nói thẳng: “Lúc đó mẫu thân nhét muội vào trong quan tài khiêng tới đây, có phải còn xảy ra chuyện khác nữa không?”
“!!!?” Các biểu huynh cả kinh, trợn trừng mắt.
“Xoẹt” một tiếng, Quách Sài Nữ trực tiếp rút đao ra, hai mắt giận dữ đỏ lên: “Nhét vào quan tài!? Sao bà ta dám đối đãi với Tiêu sư phụ như vậy!”
Tiêu Văn Dũ có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng nhị đệ sẽ hướng về mẫu thân, không nghĩ tới hắn lúc này lại gọn gàng dứt khoát như vậy.
“Chúng ta chỉ nghe nói muội bị Khương thị vứt bỏ... Cũng chưa nghe nói đến quan tài gì... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Hoắc gia đại biểu huynh cũng vô cùng khiếp sợ hỏi.
“Mẫu thân...” Tiêu Vân Chước nghĩ đến chuyện xưa, trong lòng vẫn còn đau đớn, nhưng nàng không thích loại cảm giác này.
Chẳng qua chỉ là một chút hồi ức mà thôi, không nên để thứ này nhiễu loạn tâm trí của nàng, làm dao động sự kiên định của nàng.
“Bà ta tin vào sàm ngôn của người khác, cho rằng ta không lành, cho nên sau khi nhét ta vào trong quan tài rồi lại dùng một lá bùa phong ấn, cố tình nhấc tới chỗ này. Lúc đấy còn có một gã thần côn, mưu toàn móc mắt của ta đổi cho người khác…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT