"Ngươi là người phương nào!" Hắn cũng vô ý thức nói ra, hai tay thậm chí cũng trực tiếp đặt lên thanh chủy thủ bên hông.

Khương thị giật nảy mình, càng ủy khuất hơn: "Văn Dũ, con đi ra ngoài mấy tháng, sao vừa về đến nhà đã không nhớ rõ vi nương rồi hả?!"

"..." Tiêu Văn Dũ đơn giản có chút không thể tin được: "Ngươi thật sự là mẫu thân của ta? Thật xin lỗi, mẫu thân lúc trước đối với ta luôn luôn là sắc mặt không chút thay đổi, bây giờ đột nhiên thân thiết, ta còn có chút không quen."

"..." Khương thị càng không quen: "Con... con nói chuyện làm sao... lại không có tình người như thế?"

"Mẫu thân thứ lỗi, những ngày này ở bên ngoài cũng không dễ dàng, nếu như ta không thay đổi chính mình, bây giờ chỉ sợ xương cốt cũng đã bị người khác nấu rồi." Tiêu Văn Dũ nói thật.

Hắn cũng không nói láo.

Vào ngày hè, bên phía Dao Quốc có một bộ lạc gia súc xảy ra ôn dịch, hắn muốn làm phong thuỷ, phải đi thăm dò một chút, mặc dù đã cẩn thận, nhưng thủ hạ vẫn có người bị bắt, hai người kia khó tránh khỏi bị đối phương nghi ngờ, nên đã nói láo là đi buôn, nhưng đối phương bề ngoài thì tin tưởng, quay đầu đã gọi người bắc cái nồi, cảm thấy bọn họ là người xấu đến thả tà vật, phải hiến tế bọn họ cho thiên thần.

Hắn dẫn theo binh mã đi vào cứu người, nói hết lời cũng vô dụng.

Về sau cưỡng ép trấn áp, đối phương mới ngoan ngoãn, khi đó hắn lại một lần nữa ý thức được đi ra bên ngoài, tác dụng của ngôn từ quá nhỏ, ai mạnh thì người đó có lý.

Không chỉ có như thế, cũng may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời bảo người động thủ, nếu như chậm thêm một lúc, chính là trúng kế hoãn binh của đối phương, đến lúc đó toàn bộ nhân mã đều sẽ bị một loại độc vật ở địa phương độc choáng, hắn sẽ thật sự trở thành thịt trong nồi.

Khương thị nhìn trưởng tử ác liệt như vậy, muốn nghẹn ngào một phen, cũng không làm được nữa rồi.

"Văn Dũ, con giúp vi nương đi? Con chỉ không ở kinh thành một thời gian, con xem trong nhà đã thành dạng gì, bệ hạ còn cho cha con nữ tử, nếu như tương lai các nàng sinh con đẻ cái, mấy đứa nhỏ như các con phải làm sao bây giờ?" Khương thị khóc nói ra.

"Mẹ, người cứ nói thẳng, muốn con làm gì?" Tiêu Văn Dũ cau mày.

"Lần này con trở về, là lập được công, đúng không?" Khương thị vội vàng nói.

Tiêu Văn Dũ không nói.

"Nếu như là lập công, con có thể cầu xin bệ hạ buông tha cho ta hay không! Ta biết thánh chỉ khó thu hồi, chỉ cầu xin bệ hạ cho phép các nàng tái giá, ta chắc chắn sẽ chọn lựa người tử tế, đưa các nàng ra ngoài!" Khương thị lập tức nói.

Đây là biện pháp hợp lý nhất mà gần đây bà ta nghĩ ra được.

Tiêu Văn Dũ trầm mặc một lúc: "Không được."

"..." Khương thị sững sờ: "Vì, vì sao không được? Không phải con lập được công sao?!"

"Con chỉ là phụng theo ý chỉ của Thánh thượng ra ngoài làm một vài chuyện nhỏ, bệ hạ nói ta có công, vậy thì con có công, nếu bệ hạ không nhắc đến, vậy con chỉ là tận trung với chức vị mà thôi, làm chuyện chính mình nên làm nào có tư cách gì đi tìm bệ hạ đưa ra yêu cầu? Nếu hiện tại con không thận trọng tìm bệ hạ hồ ngôn loạn ngữ, vậy sau này bệ hạ nào sẽ lại cho con bất cứ cơ hội nào?" Tiêu Văn Dũ ngôn từ lạnh lùng nói ra.

"Lúc trước con đã nhìn ra năng lực của mẫu thân không đủ để đảm nhiệm trọng trách của chủ mẫu, bây giờ trong nhà có thêm mấy vị di nương, vừa vặn có thể giúp mẫu thân."

"Con nói cái gì?" Hai mắt Khương thị cũng trừng lớn: "Giúp ta?! Con là do ta sinh ra đó?"

"Mẫu thân có lẽ cảm thấy con nói quá phận, chỉ là việc đã đến nước này, mẫu thân còn có lựa chọn khác sao?" Tiêu Văn Dũ ngồi ở đó, thân thể giống như một hòn đá cứng rắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play