Nguyên Nghiêu vội vàng ôm đầu, mắt đầy nghiêm túc ngẩng đầu nhìn phụ hoàng.
Phụ hoàng sao lại để ý như vậy...
“Phụ hoàng, ngài tin tưởng lời của Tiêu Vân Chước nói sao?” Hắn có chút không thể tin nổi, mở miệng hỏi.
Hắn chỉ cảm thấy phụ hoàng sẽ không tin, cho nên mới không vội vã truyền lời.
“Trẫm ngay cả Tử Dương Kiếm cũng ban cho nàng, ngươi cảm thấy trẫm đang đùa giỡn sao?!” Càn Hòa Đế thật sự bội phục nhi tử ngu xuẩn này của mình, người trong kinh thành này, người nào mà không trăm phương ngàn kế suy nghĩ xem ý nghĩ của ông ta là gì, lại chỉ có hắn, một chút đầu óc cũng không động!
Sắc mặt Càn Hòa Đế mười phần không tốt: “Nếu ngươi cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm thì đọc thêm chút sách đi! Thiên thời đại sự mà ngươi cũng có thể quên được, may mà hôm nay còn chưa có tuyết rơi. Nếu thật sự đến mức không thể vãn hồi, trẫm sẽ không có nhi tử như ngươi nữa!”
Tam vương gia nghe vậy, trong lòng cũng giật thót, đột nhiên ý thức được hình như mình... thật sự gây họa rồi thì phải?
Lập tức quỳ xuống: “Phụ hoàng bớt giận... đều là nhi thần không tốt...”
Càn Hòa Đế không muốn nghe hắn nhiều lời nữa, lập tức gọi người tuyên mấy vị đại thần tới.
Hàng năm mùa đông đều có tuyết rơi, cho dù là trong kinh, hàng năm cũng có chuyện người chết cóng xảy ra. Người già, trẻ nhỏ, người nghèo khó, không thiếu được người không thể chống đỡ nổi. Hàng năm đến lúc này, quan phủ cũng dặn dò dân chúng chuẩn bị tốt công tác chống lạnh, nhưng một ít thương vong nhỏ cũng là không thể tránh khỏi.
Nhưng Tiêu Vân Chước này đã đặc biệt dặn dò trời đổ tuyết lớn, vậy năm nay tất nhiên sẽ nghiêm trọng hơn trước một chút.
Chuẩn bị như bình thường đương nhiên không được.
Không chỉ có như thế, kinh thành bên này tuyết rơi nhiều, vậy ngoại trừ phía nam ấm áp ra, những địa phương khác cũng sẽ không quá tốt, nhất là phía bắc bên kia...
Càng nghĩ như vậy, Càn Hòa Đế càng cảm thấy nhi tử mình thật ngốc!
“Ngươi còn nói mình hận không thể kết bái cùng Tiêu gia cô nương kia nữa! Ngươi kết bái như vậy sao? Nàng trao cho ngươi những lời tâm huyết, còn ngươi một câu cũng không nghe lọt, trẫm cũng xấu hổ khi có một nhi tử như ngươi!” Càn Hòa Đế chỉ cảm thấy đau lòng.
Cũng may, tên ngốc này cũng không ngốc quá lợi hại, hiện tại trời đã lạnh rồi nhưng nếu như gấp rút chuẩn bị, có lẽ cũng sẽ kịp.
“Phụ hoàng... Nhi thần sai rồi!” Nguyên Nghiêu cũng không dám nói nữa, quỳ ở nơi đó, đáng thương hề hề.
Càn Hòa Đế đau đầu không thôi.
Trưởng tử của ông ta phẩm tính và năng lực đều không tệ, đáng tiếc thân thể không tốt. Lão nhị... gần đây Quản thị gây ra chuyện, khiến ông ta có chút giận chó đánh mèo với lão nhị, cũng không quá muốn gặp hắn.
“Nghiêu nhi, ngươi có biết nếu năm nay tuyết tai nghiêm trọng, sẽ có hậu quả gì không?” Càn Hòa Đế thấy hắn còn nhỏ, cảm xúc tức giận cũng tiêu tan vài phần, lại nói: “Từ sau khi trẫm đăng cơ, bất luận là nơi phòng thủ phương bắc phương nam đều ngo ngoe muốn động. Mấy năm trước mưa thuận gió hòa, nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng tình trạng an ổn này không có khả năng kéo dài quá lâu. Tuyết tai cùng giáng xuống, trong cảnh nội dê bò khó bảo toàn, cảnh ngoại Bắc Đình càng là như thế! Nếu có thể tăng cường binh phòng sớm, ngươi có biết có thể cứu được bao nhiêu tính mạng dân chúng không?”
Lời này vừa nói ra, Nguyên Nghiêu khiếp sợ đến ngẩng đầu, càng thêm hoảng hốt: “Phụ hoàng! Nhi thần... Nhi thần vô tri! Xin phụ hoàng trách phạt!”
Hắn lúc ấy cũng muốn truyền lời nên mới đáp ứng, chỉ là chuyện của Kỷ gia huyên náo toàn thành đều biết, sau đó mọi người đều đi xem thảm trạng của Kỷ gia...
Đợt đó tâm tình phụ hoàng cũng không tốt, hắn liền nghĩ đợi thêm mấy ngày, trời lạnh hơn một chút, lời hắn nói cũng càng có thể tin tưởng hơn...
Chỉ là giờ khắc này, hắn đột nhiên ý thức được, hình như mình quả thật đã xem nhẹ rất nhiều chuyện!
Ví dụ như, hắn đã quên Tử Dương kiếm của Tiêu Vân Chước!
Nếu như lúc ấy hắn nhớ kỹ chuyện này thì đã biết rằng phụ hoàng coi trọng Tiêu Vân Chước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT