Tiêu Vân Chước vốn không quá để ý đến ba vị giai nhân này, bây giờ nhìn thấy lão thái thái vui vẻ cũng càng không có ác cảm.
Ba người tướng mạo đều không tệ, không phải người đại gian đại ác gì, tới đây làm thiếp thất cũng không phải là mong muốn của bọn họ, cho nên cũng không cần phải đặc biệt trách móc nặng nề.
Nhưng rất hiển nhiên, ba người này đối với nàng lại càng khẩn trương hơn mấy phần.
Vừa nhìn thấy nàng đến, bọn họ liền lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên, cũng không dám nói giỡn trêu đùa nữa.
Chỉ lén lút nhìn vị Tiêu gia đại tiểu thư này.
Vị đại tiểu thư này có vẻ rất ôn hoà hiền hậu, không giống như là người sắc bén. Nhưng trước khi các nàng đến đây đã từng hỏi thăm đại tổng quản, đại tổng quản nói, các nàng đến Tiêu gia, nhất định phải thành thành thật thật không nên gây chuyện, nhất là không nên đắc tội vị đại tiểu thư Tiêu gia này, những thứ khác đều dễ nói!
Hơn nữa, các nàng là đồng thời được ban tới cùng với Tử Dương kiếm!
Bảo kiếm của bệ hạ, nhìn như chỉ là một thứ đồ vật mà thôi, nhưng ý tứ đại biểu trong đó lại làm cho người ta không thể xem thường.
Mà kiếm này còn không phải là ban cho Tiêu tướng quân nữa...
Nói cách khác, vị Tiêu cô nương này có giá trị của mình. Bệ hạ coi trọng nàng, cảm thấy nàng không tệ, cho nên mới đặc biệt cất nhắc ban cho bảo kiếm này để hộ thân, để tránh bên ngoài có người không hiểu chuyện, va chạm vị Tiêu cô nương này!
Sau này các nàng phải ở Tiêu phủ lăn lộn, nếu đã biết rõ vị Tiêu gia đại tiểu thư này quan trọng đến cỡ nào, sao có thể đi làm cái chuyện cố ý tìm chết kia chứ.
“Tổ mẫu nếu đã thích mấy vị di nương thì cứ lưu các nàng ở bên cạnh làm bạn. Mấy ngày qua ngài đã phải nhọc lòng chuyện của mẫu thân, cũng thật sự quá cực khổ, nên an dưỡng tuổi già cho tốt mới phải.” Tiêu Vân Chước cũng nói thật.
Lão thái thái cũng hơi chột dạ.
Bày sắc mặt với con dâu, lại thân cận với thiếp thất của nhi tử, chuyện này rõ ràng không hợp quy củ.
Nhưng nếu như Khương thị có nửa điểm tốt thôi, bà ấy cũng thật sự không muốn Khương thị phải bị mất mặt lớn đến như vậy.
“Ta nghe nói nàng ta tức giận đến bệnh, cũng có thể an phận vài ngày.” Lão thái thái cố gắng để cho lòng mình cứng rắn hơn một chút: “Ba người các nàng đều là người số khổ, nếu không phải dáng dấp quá đẹp thì cũng không đến mức bị vây khốn trong hoàng thành kia. Bây giờ được bệ hạ ban thưởng, mặc dù ta có lòng thả cho các nàng được tự do nhưng cũng không thể vi phạm thánh chỉ. Đã thành người nhà chúng ta rồi thì cũng không nên bạc đãi. Phụ thân cháu là người như thế nào thì ta rõ ràng hơn bất cứ ai, vậy nên ta cũng đã nói rõ với các nàng rằng tương lai ba người các nàng không thể nào trông cậy được vào phụ thân cháu...”
Nhi tử kia của bà ấy cũng không phải là si tình với Khương thị mà chính là tính tình có hơi cố chấp, cứ sợ đi theo đường xưa của phụ thân mình nên không thích bên cạnh có quá nhiều nữ tử.
Cho dù hiện giờ có cứng rắn nhét mấy thiếp thất vào thì chỉ sợ cũng sẽ không giao lưu quá nhiều với các nàng. Cho nên nửa đời sau của ba người này muốn có một vài nhi nữ bên người để trông cậy lúc tuổi già, khả năng lại không lớn.
Nói như vậy, cũng thật có lỗi với mấy tiểu cô nương này. Tuổi còn trẻ, cả đời cứ kết thúc như vậy thôi.
Cũng may, vãn bối trong nhà cũng coi như khoan hậu, sẽ không bạc đãi các nàng.
Tiêu Vân Chước nhìn ra được lão thái thái thật sự thích ba vị giai nhân này.
Ngẫm lại cũng đúng, bản thân tổ mẫu cũng là bất đắc dĩ phải gả vào Tiêu gia, mười mấy tuổi vào cửa, sau đó liền cứ phải trông coi nơi này. Hôm nay trông thấy những người này, chỉ sợ cũng sẽ nhớ tới chính mình năm đó, khó tránh khỏi sẽ có chút động dung.
Lão thái thái nói với nàng như vậy đương nhiên là hy vọng nàng chớ quá để ý đến ba người này.
Cũng sợ nàng cảm thấy đột nhiên trong nhà có nhiều người, trong lòng không được tự nhiên, đối với cái nhà này lại sinh ra một chút lòng xa cách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT