“Trước đây ta đốn củi, chặt bao nhiêu cũng đều phải nhớ. Nhưng cách ta tính toán khác với người khác, chính là vẽ lung tung... Những chậu hoa kia, ta cũng vẽ ra rồi, nhưng ai đưa bạc thì ta lại không biết, họ gì tên ai ta cũng không rõ, nhưng ta biết rõ số lượng tích lũy rất lớn... Có thể có hai ba mươi vạn lượng...” Bao Đại Thụ nghiêm túc nói.

“Ta không có tiền đồ gì, cũng không biết nhớ những thứ này làm gì, chỉ là muốn để cho trong lòng mình có một con số mà thôi...”

“Ta thành thành thật thật trông coi cửa hàng, cũng không làm chuyện gì có lỗi với người bên ngoài cả... Nhưng ngày đó, ta cũng như thường lệ ở đó, nhưng đột nhiên có người tới nói với ta, nói các khuê nữ của ta bị chủ mẫu đánh chết...”

“Bọn họ nói rất đơn giản, nói... các nàng làm hư tiểu thiếu gia, phạm vào kiêng kị, cho nên người không còn...”

“...”

Bao Đại Thụ không hiểu.

Gia đình giàu có gì mà kiêng kị? Mở miệng ra nói g.i.ế.c liền g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhi của hắn?

Lúc ấy hắn liền muốn đi đến chỗ Quản thị, muốn gặp nữ nhi một lần, muốn đòi một lời giải thích. Nhưng hắn như vậy không thể gặp được ai, tùy tiện một tên quản sự nhỏ đã đuổi hắn đi rồi.

“Trước đó lúc buộc ta ký văn thư đã cho ta một trăm lượng, nói ta mệnh tốt, sinh hai oa nhi trời sinh mang tài...”

“Sau đó ta đi nhận lại thi thể, bọn họ lại cho một trăm lượng, cũng nói ta mệnh tốt, oa nhi c.h.ế.t rồi, tiền để lại cũng đủ dưỡng lão...”

“Nhưng khuê nữ của ta đều c.h.ế.t hết, ta cần bạc làm gì? Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là kiêng kị gì mà có thể muốn cả hai cái mạng của con ta! Cho nên ta liền làm ầm ĩ, cửa hàng kia ta cũng không muốn trông coi nữa. Ta liền la hét nói rằng nếu không cho ta một lời giải thích thì ta sẽ đem chuyện trong cửa hàng này nói ra ngoài... Kỳ thật ta chỉ hù dọa bọn họ, ta nào biết trong cửa hàng có chuyện gì, ta lại không hiểu... Nhưng đêm hôm đó, trên đường ta về nhà lại bị một bao tải trùm đầu rồi... chôn sống.”

“...”

Bao Đại Thụ uất ức nói.

Hắn ngay cả c.h.ế.t cũng không được thoải mái. Người ngất đi, sau khi c.h.ế.t cũng ngơ ngơ ngác ngác, không biết mình đã chết, chẳng biết tại sao không từ trong t.h.i t.h.ể bay ra.

Chờ đến lúc đi ra, thì đã thối thành dạng này rồi.

Chuyện hắn chấp nhất chính là khuê nữ nhà mình, cho nên hắn mới đi phụ cận Quản thị gia tộc trông coi.

Sư tử đá canh cửa ở cổng Quản phủ cũng rất lợi hại, hắn không vào được, cả ngày bay loạn, bị Tiêu Vân Chước đụng phải.

“Ngươi là muốn báo thù hay muốn làm gì?” Sau khi Tiêu Vân Chước hiểu rõ liền hỏi hắn.

“Ta chính là muốn biết phạm vào kiêng kị gì...” Bao Đại Thụ rụt đầu rụt cổ: “Ta biết, oa nhi sinh ra trong nhà của người như ta cũng là chịu tội, hai khuê nữ của ta rất tốt, so với thiên kim tiểu thư cũng không thiếu gì... Những quản sự kia đều nói, hai người bọn họ ở chủ gia không phải chịu khổ, ngày tháng đeo vàng đeo bạc cuộc sống an nhàn, bảo ta an tâm đừng nghĩ lung tung, ta suy nghĩ... Là chuyện như vậy...”

Tiêu Vân Chước cũng hiểu.

Người này đến bây giờ cũng mơ mơ hồ hồ.

Tính tình cũng là tùy ngộ mà an, nữ nhi làm thiếp, mặc dù là bị ép, hắn cũng biết không thể vãn hồi được, cho nên nhận mệnh.

Nữ nhi c.h.ế.t rồi, hắn cũng biết không báo được thù, cho nên không nghĩ tới điểm này...

“Nếu ta biết dạy dỗ các nàng thì tốt rồi, đều là ta không hiểu quy củ của nhà giàu sang, làm hại các nàng...” Bao Đại Thụ còn lẩm bẩm.

Tiêu Vân Chước nghe xong cảm thấy lòng người chua xót, lại cảm thấy trong cái đầu già nua này chỉ nghĩ mấy chuyện ngốc nghếch không đâu.

Vốn dĩ còn chưa tới lượt siêu độ cho hắn, nhưng thật sự người này quá thối, quỷ trong phòng đều muốn hắn đi nhanh lên một chút. Mà nàng thấy người này có chút quan hệ với Quản thị, cho nên muốn giải quyết vấn đề cho hắn trước.

Nhưng nghe hắn nói, lại cảm thấy oán hận và chấp niệm của hắn không có chỗ dùng.

Lộ ra một cảm giác bất lực vốn có của người nghèo khó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play