Khương Nguyên chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào đáng sợ đến thế.

Sau khi chết nàng ta đã gặp không ít quỷ, những quỷ đó cũng giống như nàng ta du đãng trên đường phố, nhưng đa số đều không khác gì lúc còn sống. Quỷ hồn cũng có người cần bảo vệ hoặc lo nghĩ, chỉ cần không trêu chọc, những quỷ hồn đó sẽ không để ý đến nàng ta.

So sánh ra, nàng ta chết bi thảm lại không cam lòng, mặc dù là quỷ mới, nhưng khí tức cũng không tính là quá dễ bắt nạt...

Nhưng những con quỷ trước mắt này...

Có người có thể moi ruột ra ngoài, có người miệng phun đầy máu. Bọn họ cũng có oán khí cường đại, cỗ khí tức kia bao phủ nàng ta, phảng phất trong nháy mắt có thể đem nàng ta nuốt hết!

Đáng sợ hơn chính là, Tiêu Vân Chước, nàng ta vậy mà lại không mặn không nhạt đứng ở đằng kia, lẳng lặng nhìn tất cả những thứ này!

Nàng không sợ sao?

Vì sao những con quỷ này lại nguyện ý giúp nàng?!

Giờ khắc này, Khương Nguyên đột nhiên nhớ tới Độ Linh Các... Độ Linh, Độ Linh!

“Là ngươi! Tiêu Vân Chước ngươi quá độc ác!” Khương Nguyên đột nhiên hiểu rõ, sau lưng Tiêu Vân Chước nhìn như không làm gì hết nhưng rốt cuộc lại có tác dụng gì: “Có phải bởi vì ngươi mà Ân Nguyên Phu mới sinh bệnh hay không! Trước khi đi Độ Linh Các, hắn căn bản không hề bị bệnh, nhưng ở chỗ ngươi một hồi, hắn liền bắt đầu phát sốt, bệnh không dậy nổi, chính là bởi vì sinh bệnh mới không có cách nào đi gặp bệ hạ, mới bị bệ hạ lạnh lùng! Có phải ngươi hay không!”

Khương Nguyên càng thêm căm hận.

Tiêu Vân Chước lấy ra một lá bùa, yên lặng đốt cháy.

Một luồng trói buộc bay thẳng về phía Khương Nguyên: “Chính là ta, nếu ngươi đã

thích oán hận ta như vậy thì cứ hận ta đi, hận ý dày đặc này của ngươi cũng có tác dụng với ta đấy.”

Khương Nguyên không biết Tiêu Vân Chước đã làm gì nàng ta.

Nhưng sau khi Tiêu Vân Chước quay đầu rời đi, nàng ta phát hiện mình giống như một con chó bị trói bên cạnh nàng, bất đắc dĩ phải đi theo.

Nàng ta liều mạng muốn tránh thoát khỏi trói buộc kia, nhưng bất kể như thế nào cũng không làm được.

Giờ khắc này, nàng ta sợ hãi!

Tiêu Vân Chước không phải là người, nàng thế mà lại có thể đối phó với quỷ hồn!

Nàng ta cho rằng nàng ta đã chết, Tiêu Vân Chước không thể làm gì nàng ta được nữa, nhưng sự thật không phải như vậy! Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với nàng ta như vậy, một cơ hội nho nhỏ cũng không để lại cho nàng ta?!

Trong mắt Khương Nguyên tràn đầy hoảng sợ, trơ mắt nhìn mình thế mà lại bị ép vào Độ Linh Các!

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì với ta?!” Trong lòng Khương Nguyên phát run, bắt đầu có chút sợ hãi.

Thấy Tiêu Vân Chước không nói gì, trong lòng nàng ta đấu tranh một phen, trên mặt hiện lên vẻ mềm mại: “Biểu tỷ... đều là ta không tốt, ta biết sai rồi, ta không nên tranh với tỷ, van xin tỷ... tha cho ta được không?”

“Ngươi đã làm sai chuyện gì vậy? Nói nghe một chút.” Tiêu Vân Chước bình tĩnh ngồi xuống, yên lặng làm chuyện của mình, nhìn qua giống như đang đối phó với một người không liên quan.

Trong lòng Khương Nguyên khẽ giật mình.

Làm sai chuyện gì?

Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy lựa chọn của mình có vấn đề gì...

Nàng ta biết rõ là mình tham lam, đoạt mẫu thân của Tiêu Vân Chước chiếm làm của riêng, nhưng đó là do nàng ta sao? Tiêu Vân Chước không được cô mẫu thích, bị ném ra ngoài, có liên quan gì đến nàng ta đâu!

Tiêu Vân Chước đi thì cứ đi đi, lưu lại chính là nàng ta! Dựa vào cái gì mà Tiêu Vân Chước vừa về, lão thái thái thương nàng, đại biểu huynh thương nàng, ngay cả nhị biểu huynh ngoài mặt dữ dằn nhưng trên thực tế cũng khắp nơi hướng về nàng? Ngay cả một khối mã não nàng tiện tay đưa cũng coi như trân bảo, ngày ngày đeo!

Trong nhà nếu không có đại tiểu thư, vậy biểu tiểu thư là nàng ta chính là duy nhất!

Tiêu Vân Chước vừa xuất hiện, trong mắt hạ nhân chỉ có đại tiểu thư, biểu tiểu thư... Chỉ khác nhau một chữ nhưng lại thua xa ngàn dặm!

Huống chi, Tiêu Vân Chước còn cướp đàn Cửu Tiêu của nàng ta, đoạt Oanh cầm sư của nàng ta, thậm chí còn khiến nàng ta mất mặt trước mặt mọi người, đuổi nàng ta ra khỏi Tiêu gia, để nàng ta bị người ta cười nhạo, vì sao nàng ta không thể hận chứ!

Nhưng bây giờ, nàng ta không dám nói.

Nàng ta chỉ có thể cúi đầu: “Cái gì ta cũng sai hết, ta phải giúp biểu tỷ dỗ dành cô mẫu, không nên nghi ngờ những thứ mà biểu tỷ mang về có vấn đề, không nên chỉ trỏ ngươi ở bên ngoài. Là ta lòng dạ hẹp hòi, là lỗi của ta! Biểu tỷ, nể tình ngươi và ta có quan hệ huyết thống, nể tình ta đã chết rồi, ngươi có thể tha cho ta được không? Ta hứa, nhất định ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ sửa chữa sai lầm, sớm đi đầu thai một lần nữa làm người, ta sẽ không bao giờ tiếp tục gây thêm phiền phức cho biểu tỷ nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play