Tiêu Văn Yến cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày cậu lại sợ nhìn thấy mẫu thân mình như thế.

Thậm chí cậu còn có chút không dám nghĩ, đại ca và đại tỷ từ nhỏ đã không được mẫu thân yêu thích, cuộc sống của bọn họ khi còn bé là như thế nào.

Cậu thở một hơi dài thật sâu, thân thể còn không quá cao dường như cũng bị đè cong một chút, lòng tràn đầy nặng nề trở về viện tử của mình, lúc này hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều có thể tĩnh tâm đọc sách, như vậy thì có thể không nghĩ tới những chuyện lung tung kia nữa.

Mà lão thái thái nhìn Tiêu Văn Yến buồn bực rời đi, tâm tình cũng nặng nề như vậy.

Cả đời này của bà ấy chưa từng làm ác nhân bao giờ.

Gần đây vì áp chế Khương thị mà bà ấy đã không ít lần phải thảo luận phương pháp với Huệ ma ma. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng căm hận của Khương thị, trong lòng bà ấy thật ra cũng không hề cảm thấy thống khoái, ngược lại còn cảm thấy chướng mắt.

Nhưng vừa nghĩ đến cái tính tình này của Khương thị, lão thái thái cho dù tức giận cũng không dám thả ra.

Cho dù ở trước mặt thần phật cũng là cầu cho mình sống lâu thêm ít ngày.

Bây giờ bà ấy có thể ỷ vào thân phận này để áp chế Khương thị, nhưng lỡ như bà ấy c.h.ế.t rồi, trong nhà này phải làm sao bây giờ?

Mấy hài tử trong nhà này đều do Khương thị sinh ra, cho dù nhìn Khương thị không vừa mắt thì cũng thật sự không thể làm ra chuyện như g.i.ế.c c.h.ế.t Khương thị.

Cả một thân quy củ phép tắc của bà ấy đã dưỡng thành từ khi còn bé, làm sao có thể dễ dàng thoát ra được như vậy…

Cũng may, bên cạnh bà ấy còn có mấy lão ma ma đắc lực. Bọn họ hỏi thăm được không ít biện pháp sửa trị con dâu của mẹ chồng trong dân gian, bằng không thì ngày ngày đối mặt với Khương thị, mái tóc bạc trắng này của bà ấy cũng có thể sầu đến rụng sạch.

sẽ.

“Từ khi Khương thị trở về, Chước nhi vẫn chưa về nhà à?” Lão thái thái nhớ tới cháu gái ruột, lòng đau như cắt: “Gọi người đưa tới cho nàng mấy thứ, Độ Linh Các không đầy đủ mọi thứ như trong nhà đâu, đừng để nàng bạc đãi chính mình.”

Huệ ma ma nghe xong, lập tức nói vâng.

“Trốn ở bên ngoài cũng tốt, lúc trước Khương thị còn biết che che giấu giấu làm ra vẻ ở bên ngoài, bây giờ không giả bộ nữa, ở ngay trước mặt ta mà mấy lời ác độc kia nói hết câu này đến câu khác, ta nghe mà thêm phiền. Nếu nha đầu kia mà nghe càng thêm bẩn tai nàng…” Lão thái thái lại nói.

“Lão thái thái ngài cố chịu đựng thêm mấy ngày nữa, chờ tướng quân và đại thiếu gia trở về, nhất định sẽ khỏe hơn nhiều.” Huệ ma ma lập tức an ủi.

Lão thái thái chỉ có thể cười khổ.

Hiện tại người bên ngoài đều nhìn chằm chằm Tiêu gia!

Cho dù con cháu trở về thì thế nào chứ? Cho dù là ai động thủ, truyền đi đều sẽ hủy hết cả nhà.

Hơn nữa còn chưa nói đến Nhị Lang...

Nhị Lang là hài tử do một tay Khương thị nuôi lớn, từ trước đến nay đối với Khương thị càng là nói gì nghe nấy. Gần đây cũng không biết Nhị Lang đi làm cái gì. Không ở nhà thì còn tốt, một khi trở về, Khương thị có thêm người chống lưng, nhất định sẽ gây náo loạn. Mà hài tử Nhị Lang kia lòng dạ ác độc, vì mẫu thân ruột thịt của mình, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì?

Cái mà bà ấy sợ nhất không phải là Khương thị cáu kỉnh mà là vì Khương thị, hiềm khích của mấy hài tử sẽ càng lúc càng lớn, lỡ như nháo đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống, vậy Tiêu gia còn có hi vọng gì nữa đây?

Một gia đình muốn hưng thịnh, quan trọng nhất chính là hòa khí! Huynh đệ đồng khí liên chi!

Trong lòng lão thái thái lo lắng không thôi.

...

Nhưng lúc này tâm tình Tiêu Vân Chước lại rất tốt.

Nàng không có phản ứng quá lớn đối với sự tồn tại của Khương thị, cũng rất dễ dàng có thể rút mình ra khỏi chuyện của Tiêu gia.

“Đại sư! Chúng ta tìm được quỷ mà ngài muốn tìm rồi!” Nàng ngồi ở Độ Linh Các, rất nhanh, từ bên ngoài bay tới rất nhiều quỷ hồn, hướng về phía nàng kêu gọi ầm ĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play