Chỉ là Càn Hòa Đế đến bây giờ mới cảm giác được mình bị khiêu khích...

Nhìn hàng thật mà Ngự Sử bên dưới trình lên, lại nghĩ đến hàng nhái mình coi như trân bảo, hắn cảm thấy mặt mo đều có chút không nhịn được...

Thằng nhãi chết tiệt Ân Nguyên Phu này thậm chí còn không biết thu liễm một chút, còn cố ý rêu rao bán ra ngoài, hận không thể để toàn bộ người trong thiên hạ đều biết!

Ông ta tức giận đến mức phát điên.

Xét nhà.

Mấy ngày nay Khương Nguyên thấy Ân Nguyên Phu ngày ngày bảo nàng ta xem bạc, còn tưởng rằng thái độ Ân Nguyên Phu đã mềm lại.

Mỗi ngày nàng ta nhìn những thứ vàng bạc kia, thật sự là cực kỳ thỏa mãn, hận không thể ôm những thứ kia ngủ. Mà Ân Nguyên Phu cũng đặc biệt kiên nhẫn, mỗi lần đều để nàng ta thưởng thức đủ mới thôi...

Nhưng đột nhiên, nhà bị tịch thu!

Những số bạc kia, từng rương từng rương được khiêng ra ngoài!

“Nguyên Phu!” Khương Nguyên kinh hoảng kêu to: “Làm sao bây giờ, đây đều là tiền bạc của chúng ta, làm sao bây giờ? Tại sao không thể cẩn thận một chút, sao lại bị phát hiện thế chứ...”

“Bởi vì ta cố ý đấy.” Ân Nguyên Phu cười châm chọc.

Khương Nguyên lúc này mới như bị sét đánh tê liệt ngã xuống đất.

Càn Hòa Đế biết Ân Nguyên Phu không còn sống được bao lâu, cho nên cũng không lấy mạng của hắn, chỉ gọi người nhốt hắn vào đại lao. Mà người trong Ân phủ, trên danh sách thì bị xử lý theo quy củ, về phần Khương Nguyên, nàng ta thì bị đuổi ra ngoài.

Lúc vào Ân phủ, nàng ta còn có hai bộ quần áo, nhưng lúc đi ra, ngoại trừ bộ mặc trên người, cái gì cũng không còn.

Hơn nữa bây giờ nàng ta mới biết, dường như Ân Nguyên Phu đã sớm đoán trước sẽ bị xét nhà nên mấy ngày nay đều để nàng ta mặc quần áo cực kỳ mộc mạc... Cho nên lúc lưu lạc đầu đường, nàng ta không có gì cả...

Nàng ta đi Khương gia gọi cửa, không người nào đáp lại.

Nàng ta đi Tiêu gia cầu cứu, đương nhiên không được phản ứng.

Thậm chí nàng ta còn tìm tới Quản gia... Quản phu nhân trước kia xem trọng nàng ta, còn chú ý một chút, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy đó là một con rệp vô dụng, không chỉ không giúp nàng ta mà thậm chí còn gọi người đánh nàng ta một trận...

Ngày thứ hai sau khi bị bắt giam, Ân Nguyên Phu đã chết trong lao ngục, là do chính hắn cầu xin, dứt khoát lưu loát, không lưu luyến chút nào.

Nhưng đau khổ của Khương Nguyên lại mới bắt đầu.

Nàng ta giống như một tên ăn mày, ngay cả bụng cũng không lấp đầy được. Nàng ta bắt đầu hồi tưởng lại những bước đi của mình xem sai lầm ở đâu, mấy chuyện đã xa xôi thì không nhớ rõ lắm, nhưng số vàng bạc mà nàng ta sờ được gần đây thì nàng ta làm thế nào cũng không quên được.

Vốn dĩ nàng ta có thể có được tài phú cực lớn... những tiền bạc kia, đều là của nàng ta!

Nàng ta lúc ngủ luôn mơ thấy, sau khi tỉnh lại hai tay luôn vồ hụt.

...

Tình huống của Khương Nguyên, Tiêu Văn Yến biết rất rõ ràng.

Cậu cũng từng có một chút mềm lòng, len lén quan sát ở cách đó không xa, gọi người đưa cho nàng ta một cái bánh bao no bụng. Nhưng sau khi hạ nhân Ân phủ bị chuyển tay, rất nhanh cậu đã biết Khương Nguyên tìm Ân Nguyên Phu là muốn làm cái gì...

Lúc này cậu cảm thấy cực kỳ cạn lời.

Càng buồn nôn hơn.

Trực tiếp về nhà, không hỏi lại một câu nữa.

Khương Nguyên bị Quản gia đánh không nhẹ, không qua mấy ngày, người liền không còn. Thi thể không người nhận, nha môn dùng một tấm chiếu rơm cuộn lại, ném ra bãi tha ma.

Bên trong Tiêu gia, Khương thị đứng bên cạnh lão thái thái.

Lão thái thái xem sách, Khương thị ở bên cạnh quạt. Mới ngừng một lát, lão thái thái liền ho khan một tiếng, trong mắt Khương thị chứa phẫn nộ lại phải tiếp tục.

Huệ ma ma nói nhỏ vào tai lão thái thái hai câu, sau đó lão thái thái khẽ kinh ngạc, lại thở dài một tiếng.

“Cháu gái ngươi... mất rồi.” Lão thái thái nhìn Khương thị, cũng muốn nhìn thái độ của người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play