Chẳng qua chỉ dạy dỗ nữ nhi bất hiếu một chút thôi mà?

Khương thị vốn không muốn xốc lên chuyện cũ, dù sao bà ta không muốn để người khác cảm thấy bà ta là một mẫu thân ác độc, nhưng... A Nguyên nói, nữ nhi kia của bà ta mấy ngày nay càng ngày càng lợi hại, cả ngày làm việc thiện, thậm chí đã có không ít danh vọng ở dân gian, ngay cả trong các gia đình huân quý cũng đặc biệt tôn trọng nàng!

Bà ta nghĩ, nếu là như vậy, bà ta không thể không tăng liều thuốc lên.

Nếu không cứ để nha đầu kia càng phát triển, cuộc sống của bà ta sẽ càng thêm thảm.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn dự định khắc họa Tiêu Vân Chước thành một hình tượng người không hiểu chuyện, giảm bớt sai lầm của bà ta. Mặt khác lại nói Tiêu Vân Chước muốn g.i.ế.t. mẫu thân, như vậy, bà ta có thể quang minh chính đại trở về Tiêu gia, giam nữ nhi này lại, quản giáo thật tốt!

Nhưng bà ta không ngờ Tiêu Vân Chước lại phản bác rằng bà ta có bệnh.

Hơn nữa lại còn có người tin!

Chuyện này còn chưa giải quyết xong, Lục lão tướng quân và Tam vương gia lại cũng ra mặt nói chuyện cho nàng.

Giờ này khắc này, bà ta đột nhiên hiểu được vì sao A Nguyên lại kiêng kị nàng như thế...

Trong lòng Khương thị rối bời.

Bà ta nghĩ nghĩ, đột nhiên trong lòng chua xót khóc thành tiếng: “Ta chừng này tuổi rồi... còn ấm ức hay không ấm ức gì nữa đâu, hài tử tốt là được rồi…Chỉ là trước đó vài ngày, ta nghe nói A Nguyên bị đuổi ra ngoài. A Nguyên còn nói nha đầu Chước nhi này làm rất nhiều chuyện xấu, trong lòng ta vừa nghe liền không thoải mái, không hy vọng nữ nhi mình trở thành ác nhân tội ác tày trời, liền lập tức đi theo A Nguyên đến nơi này...”

“A Nguyên do một tay ta nuôi lớn, Chước nhi lại là nữ nhi ruột thịt của ta. Mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt, hai người bọn họ không hòa thuận, thế này thì bảo ta phải lựa chọn thế nào? Ta chỉ hận không thể tách bản thân ra làm hai, ai cũng không bạc đãi...”

“Nhưng mà vừa rồi bọn họ nháo thành như vậy, ta cũng đã hiểu rõ rồi. Ta đã nuôi dưỡng A Nguyên mười năm, nhưng đối với nữ nhi ruột thịt của ta lại thiếu nợ mười mấy năm, còn có Việt nhi cùng Yến nhi của ta nữa... Những ngày này, ta ngày ngày nhớ bọn họ, thật sợ đến lúc mình chết cũng không gặp mặt bọn họ một lần...”

“Bây giờ ta không có sở cầu gì, ân ân oán oán gì đó... nếu có thể cho qua là tốt rồi. Ta chỉ muốn sau này sẽ được an lành ở bên cạnh hài tử...” Khương thị khóc sướt mướt nói.

Lục lão tướng quân nghe xong, thiếu chút nữa đã bật cười.

Phu nhân Tiêu gia này thật đúng là biết lừa gạt nha!

Náo loạn thành như vậy, lại muốn san bằng, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Mặt của trưởng công chúa và cháu gái kia đều bị bà ta đánh sưng lên rồi?

Lúc này, sắc mặt Vinh Giang trưởng công chúa cực kỳ xấu hổ, cũng tức giận đến lợi hại. Ba ta chỉ trông cậy vào Khương thị có thể lợi hại hơn một chút, thậm chí tốt nhất là tìm chết tại chỗ, đến lúc đó Tiêu Vân Chước còn có thể có đường nào để biện giải?!

Nhưng bà ta thì hay rồi…lại là bùn loãng không trát được tường!

Khương Nguyên càng đầu váng mắt hoa, không biết là do đầu bị thương, hay là nghe cô mẫu nói lời này...

Cô mẫu nói rất đơn giản, nhưng đây là nói cho tất cả mọi người rằng chính nàng ta ở trong đó châm ngòi ly gián?

Là nàng ta...nhìn Tiêu Vân không vừa mắt?!

“Cô cô, ngài đã quên sao? Trước đó Tiêu Vân Chước đã khi nhục ngài như thế nào? Là ngài mỗi ngày bị nàng ta chọc tức đến mức ăn không ngon ngủ không yên...” Khương Nguyên kinh ngạc, còn mưu toan nhắc nhở bà ta.

Nhưng Khương thị vốn là người ích kỷ.

Mục đích của bà ta bây giờ chính là muốn quang minh chính đại hồi phủ!

“A Nguyên à, ta biết con trách cứ Chước nhi đuổi con đi, cũng đau lòng cho con, cho nên con bảo ta tới đây nói rằng Chước nhi không đúng, ta cũng chỉ có thể cắn răng tới đây, nếu không thì…Ta thân là mẫu thân, sao lại nỡ ở trước mặt mọi người chỉ trích nữ nhi ruột thịt? Ta đã làm nhiều chuyện vì con rồi, nhưng con xem A Yến đi, nó còn nhỏ, không thể thiếu mẫu thân được mà!” Khương thị khóc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play