Khương Nguyên ra sức đánh đàn, làn điệu du dương, dễ nghe êm tai.
Nàng ta cũng không phải là không biết, nàng ta ra mặt đánh đàn không hợp quy củ, chỉ là sao có thể lúc nào cũng chú ý đến thứ gọi là quy củ chứ? Nàng ta là con gái nuôi của Quản phu nhân, muốn gặp những quý nhân đó, thì phải biểu hiện ra chính mình không tầm thường, phải thể hiện ra ưu điểm của mình mới được!
Bây giờ Ân nguyên phu bị bệ hạ tước mất chức quan, cơ hội nàng ta có thể tiếp xúc đến những quý nhân đó đã ít đi rất nhiều.
Nhớ tới Ân nguyên phu... Khương Nguyên cũng tràn đầy oán khí.
Lúc đó nàng ta làm thế nào cũng không nghĩ đến bệ hạ sẽ hạ chỉ, cho nên sau khi sự việc n nguyên phu yếu sinh lý truyền ra, nàng ta vẫn do dự, vẫn quyết định không thể đánh gãy mất quan hệ này, cho nên viết thư khai thông, nhưng không nghĩ tới thư của nàng ta vừa mới được đưa ra không bao lâu, thánh chỉ của bệ hạ cũng truyền tới!
Bây giờ, Ân nguyên phu bệnh nặng nằm ở giường, nghe nói dưới cơn sợ hãi, bệnh càng thêm lợi hại, còn không biết có thể sống được hay không.
Cho dù có thể sống, nhưng người như vậy, không có bệ hạ sủng ái, còn không bằng chết đi cho xong.
Đây cũng là bởi vì Tiêu Vân Chước!
Rất nhanh, một khúc đàn đã kết thúc.
Công chúa Vinh Giang đối với sự nịnh nọt của Khương Nguyên, thật ra rất vui vẻ, dù sao nhà chồng của bà ta không tính là vô cùng hiển hách, cả nhà dựa vào thân phận trưởng công chúa của bà ta để chống đỡ, ngày thường những quý nữ quan gia này gặp bà ta, trong lòng cũng không kính phục.
Mà biểu hiện của Khương Nguyên, khiến cho bà ta rất thoải mái.
"Thực sự không tồi, ngươi tuổi còn nhỏ có thể đàn khúc nhạc này nhuần nhuyễn như vậy, thật sự là không tầm thường, bản cung nhớ lần trước gặp ngươi, ngươi và cô mẫu ngươi đi cùng nhau, lúc ấy ngươi đã vô cùng thông tuệ khiến người khác ưa thích, không nghĩ tới hôm nay lại càng duyên dáng yêu kiều, nhanh, đến ngồi bên cạnh bản cung..." Trưởng công chúa Vinh Giang vẻ mặt tràn đầy từ ái khẽ vẫy tay với Khương Nguyên.
"Đa tạ trưởng công chúa khen ngợi, không nghĩ tới công chúa còn nhớ đến ta và cô mẫu..." Khương Nguyên lộ vẻ mừng rỡ.
"Đúng vậy, cô mẫu ngươi..." Trưởng công chúa Vinh Giang lại chuyển chủ đề: "Trái lại là rất lâu rồi không gặp, nghe nói là bị bệnh?"
Quản thị nghe vậy, khẽ cười: "Cô mẫu của A Nguyên không phải là thân mẫu của Tiêu cô nương sao? Tiêu phu nhân quả thực rất lâu rồi chưa từng ra ngoài, ta nghĩ với tư cách là nữ nhi ruột thịt, Tiêu cô nương tất nhiên rõ ràng nguyên do trong đó hơn?"
Quản thị nhìn Tiêu Vân Chước, chán ghét khiêu khích.
"Tiêu cô nương, bệnh của Tiêu phu nhân có đáng ngại không?" Trưởng công chúa Vinh Giang hỏi.
"Bệnh cũng không nhẹ, nhất thời không có cách nào gặp người khác." Tiêu Vân Chước nói thẳng.
"Ồ? Đã gọi thái y xem bệnh chưa?" Trưởng công chúa Vinh Giang nhớ tới Khương thị, lại lập tức hỏi, Khương thị ngược lại là vui hơn so với Khương Nguyên một chút, lúc trước gặp bà ta cũng vô cùng thân thiết.
Tiêu Vân Chước bình tĩnh: "Phủ y đã xem rồi, đều nói cần tu dưỡng, cho nên gia phụ đã làm chủ đưa người ra bên ngoài giải sầu."
Trưởng công chúa Vinh Giang giật nảy mình: “Đứa nhỏ này, làm cái gì vậy?"
Khương Nguyên đỏ bừng hai mắt, thậm chí trực tiếp dập mạnh đầu trên mặt đất ba lần, sau đó nói: "Thần nữ vốn không muốn nhiều lời, nhưng hôm nay nghe thấy biểu tỷ nói hươu nói vượn, trong lòng càng khổ sở, không nhịn được cảm thấy tổn thương thay cho cô mẫu ta! Ta cho là, cô mẫu tránh nàng lâu như vậy, trong lòng biểu tỷ cũng có mấy phần áy náy, lại không nghĩ rằng, nàng vẫn vô liêm sỉ như thế!"
Lời này của nàng ta, khiến mọi người một phen kinh hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT