So sánh ra thì, mẹ cậu... cả người từ trên xuống dưới lại đều lộ ra một cỗ khí chất không phóng khoáng... Thậm chí, tiểu môn hộ mặc dù không nặng quy củ, nhưng cũng biết trưởng ấu có thứ tự, mà mẹ cậu chỉ để ý đến cảm nhận của mình...
Bà ta chỉ là có chút ích kỷ.
Đột nhiên ý thức được điểm này, nụ cười trên mặt Tiêu Văn Yến cũng trở nên có hơi cứng ngắc.
Mà lúc này, Tiêu Vân Chước đã gọi người dâng quà lên.
"Đây là vải thêu Thanh Sơn à?" Rất nhanh, đám tiểu cô nương bắt đầu líu ríu thưởng thức.
Tiêu Vân Chước không chỉ là tặng vải vóc, nàng nghĩ, nữ tử Hoắc gia, tất nhiên cũng là đầy bụng tài học, so với y phục đồ trang sức, không chừng càng thích thư tịch tự thiếp hơn, cho nên nàng cũng tìm trong nhà kho ở nhà được rất nhiều sách, dọn dẹp sạch sẽ đưa tới.
Quả nhiên, rất nhanh, mấy vị cô nương đã bắt đầu cầm những tạp ký kia không buông tay.
"Đại tỷ, ngươi chép xong nhớ đưa cho ta, không được phép cầm đến kho riêng của đại tỷ phu! Cuốn “Khách du ký” này ta đã tìm rất lâu rồi!"
"Đây chính là sách cổ, giá trị không ít bạc đâu, nhị tỷ, cho dù ngươi tìm được, chỉ sợ cũng không nỡ mua..."
Mấy tiểu cô nương nói nhỏ.
"Khục!" Đại Bá Phụ ho khan một tiếng.
Lúc này, mới yên tĩnh trở lại.
"Biểu muội, ngươi đến là được rồi, làm sao còn mang nhiều đồ như vậy chứ? Nhất là mấy bản cổ thư này, chắc là đồ mà tổ tiên truyền thừa lại, không tiện tặng cho người khác, chờ trở về ta chép lại một phần, rồi trả lại cho ngươi, không được từ chối." Đại biểu tỷ lập tức mở miệng nói ra.
Những người khác cũng vội vàng nhẹ gật đầu.
Tiêu Vân Chước cũng không từ chối: "Vậy các ngươi cứ từ từ chép, trong nhà của ta còn có rất nhiều tạp ký, nghe nói đều là khi đó tằng tổ để dành được, đều để phủ bụi ở trong rương, chờ các ngươi chép xong bản này, có thể đến nhà ta xem bản khác."
Mấy người nghe xong, ánh mắt cũng sáng lên.
Hoắc Kiệt thở hắt ra.
Đột nhiên có chút mất mát là sao?
Biểu muội Tiêu gia đối với hắn cực kỳ hung dữ... Cũng bởi vì hắn cướp Sài Nữ...
"Hôm nay ta không mang đồ cho ngươi, nhưng đã giữ lại ở trong nhà cho ngươi rồi, trở về sẽ đưa đến thiện đường cho ngươi, là một bản đao phổ, ta thấy không tệ, đối với ngươi chắc chắn có ích." Tiêu Vân Chước lại nói với Quách Sài Nữ.
Quách Sài Nữ liên tục gật đầu.
Mọi người thấy Tiêu Vân Chước vô cùng ôn hoà thân thiết với Quách Sài Nữ, nên lại hỏi thêm mấy câu.
Gần đây, Quách Sài Nữ thẳng thắn, cũng không nhát gan nữa, mặc dù nói vẫn như cũ có chút không hợp nhau, nhưng ngược lại khiến mọi người cảm thấy nàng ấy là người dứt khoát thẳng thắn không có tâm nhãn gì, ngược lại còn xem trọng vài lần, ở chung cũng tùy ý hơn không ít.
Bây giờ gặp lại nghe các nàng nhắc đến một số chuyện xưa, trong lúc nói cười, khoảng cách đã kéo gần hơn rất nhiều.
Tiêu Vân Chước trưởng thành, mỗi câu mỗi lời nói đều rất có chừng mực, rất nhanh đã hòa tan vào, không có mấy cảm giác xa cách.
Mấy vị trưởng bối của Hoắc gia, nhìn dáng vẻ này của Tiêu Vân Chước, càng lúc càng không nghĩ ra.
Sự đánh giá của Hoắc Kiệt về nàng... Không chân thực.
Nhất là Tam phu nhân và Lục phu nhân Hoắc gia, các bà ấy vừa nghĩ tới lúc trượng phu nhắc đến Tiêu Vân Chước, biểu cảm một lời khó nói hết, cảm giác nam nhân nhà mình quá mức bắt bẻ!
Ai nói nha đầu này lỗ mãng ngay thẳng lại còn thích gây chuyện chứ?
Nhìn nàng dễ bắt nạt như vậy...
Tất nhiên là tai họa tìm tới nàng, chứ không phải nàng cố ý!
Hai người cũng đều suy nghĩ, lần sau gặp trượng phu, nhất định phải lải nhải một chút, đều là bởi vì bọn họ nói hươu nói vượn những lời không rõ ràng này, cho nên thanh danh của nha đầu Tiêu gia này ở bên ngoài mới có thể đáng sợ như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT