Càn Hòa Đế cất tờ giấy thiên tượng kia đi.

Sau khi im lặng một lúc, liền bắt đầu nhìn sổ gấp.

Cũng là trùng hợp, vừa đưa tay mới lật mấy sổ gấp thì phát hiện một phần của Tiêu Trấn Quan.

Người này đã hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường trở về, mà mấy kẻ phản loạn kia cũng đã bị thu thập không còn một mảnh, đang áp giải mấy thủ lĩnh hồi kinh, trong đó có cả dư nghiệt tiền triều.

Tiêu Trấn Quan này nhìn thì giống như một tảng đá không còn dùng được, nhưng một khi đã mài rồi thì màu ngọc ở bên trong liền có thể lộ ra.

Không mất quá nhiều thời gian để trấn áp phản quân, giải quyết cũng nhanh chóng dứt khoát, quả thật cũng có chỗ lợi hại. Thậm chí, dùng ông ấy để giải quyết mấy phản quân bất tài kia cũng có chút đại tài tiểu dụng.

Càn Hòa Đế đặt sổ gấp của Tiêu Trấn Quan ở một bên, tiếp tục xem cái khác.

Chưa được một lúc, lại nhìn thấy sổ gấp mà Nhan Vô Giác nhờ Lục lão tướng quân đưa tới.

Lão già này bây giờ tuy không có tước vị, không có chức quan, nhưng cũng không phải là người râu ria gì.

Từ khi bản triều lập quốc đã mấy chục năm, Thánh tổ và tiên hoàng có thủ đoạn lôi đình nên tuy rằng biên quan có chiến sự nhưng thành trì không hề bị tổn hại. Nhưng từ sau khi ông ta lên ngôi, mấy ngoại tộc đáng chết kia liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch, một khi tương lai có chiến sự thì tầm quan trọng của Nhan Vô Giác có thể thấy rõ.

Chỉ có điều người này đã sống ẩn cư ở ngoài thành nhiều năm, đại khái là không nhìn trúng mấy vị tướng quân thời bây giờ, số lần ra mặt càng ngày càng ít…

Mấy năm nay, ngoại trừ hỏi xin ông ta những dược liệu hiếm có thì không hề để ý gì đến ông ta nữa.

Dược liệu lại dùng hết rồi à?

Hoàng đế nghi ngờ mở sổ gấp ra xem thử, sau khi xem xong, vẻ mặt có chút kích động!

Lão bất tử này thế mà lại thu đồ đệ!

Đây là tin tốt!

Mà đồ đệ ông ấy thu lại là Tiêu gia Nhị Lang? Hoàng đế suy nghĩ cẩn thận, cũng không có ấn tượng gì. Tiêu Văn Dũ thì còn được, nhưng không nghe nói mấy hài tử khác có tiền đồ gì…

Nhưng Nhan Vô Giác là người rất kén chọn, nếu không đủ thông mình thì nhất định sẽ không được ông ấy nhìn trúng. Hơn nữa đây là người Tiêu gia, cũng không tệ, Tiêu gia có căn cơ tốt, dù sao cũng tốt hơn những thanh niên sức trâu chẳng hiểu cái gì.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Càn Hòa Đế lại nhìn thấy một tin xấu.

Nhan Vô Giác nói là đồ đệ của ông ấy rất lo lắng về chuyện muội muội lột quần của người khác nên nhờ ông ấy cầu tình…

Niềm vui của Càn Hòa Đế còn chưa dứt thì bị câu nói phía sau cắt ngang…

Không thể nhịn được, ném thẳng cái sổ gấp này ra ngoài!

Qua một lúc lâu sau, mới gọi thái giám nhặt sổ gấp kia về lại.

“Truyền ý chỉ của trẫm.” Càn Hòa Đế bất đắc dĩ lên tiếng: “Ngự Thư Lang Ân Nguyên Phu…hành vi phóng túng không biết kiềm chế, không đảm nhiệm được chức vụ quan trọng, bãi bỏ chức quan, không được phép tiến cung!”

Nửa đời của hắn xem như bị hủy.

Một tài tử biết làm thơ vẽ tranh, không thể mang lại lợi ích thực sự cho bách tính, không tạo ra lợi ích lớn hơn cho giang sơn của ông ta, vậy nên cuối cùng cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ. Ông ta có thể sủng, có thể cho hắn vui vẻ, viết ra nhưng thi từ hay hơn, nhưng chỉ đáng tiếc hài tử này lại đi quá xa, tùy ý làm sai chuyện.

Quyết định này của Hoàng đế cũng khiến thái giám đại tổng quản ở bên cạnh kinh ngạc.

Tuy rằng mấy thái giám bọn họ không thích Ân Nguyên Phu nhưng từ nhỏ Ân Nguyên Phu đã đi theo bên cạnh bệ hạ. Bọn họ cũng biết, người này rất quan trọng đối với bệ hạ.

Trước đó cũng không phải là hắn không phạm sai lầm, nhưng bệ hạ cũng đều là giơ cao đánh khẽ, không nghĩ tới lần này lại trực tiếp cấm không cho hắn tiến cung!

Đại tổng quản không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng ghi nhớ Tiêu gia cô nương này.

Sau khi Hoàng đế hạ chỉ trừng phạt Ân Nguyên Phu, cùng ngày lại triệu người của Ngự Sử Đài tới.

Lúc này cũng phát một đạo mật chỉ.

Bên ngoài thì cử người tiến về phương nam thị sát tình trạng nguồn nước, kỳ thực là tiến đến Tuyền Xương để điều tra chuyện quan viên tham ô thóc lúa của dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play