Hoắc gia có nhiều người đọc sách như vậy, nhưng người phù hợp đi theo con đường làm quan lại chỉ được mấy người. Trong lòng Càn Hòa Đế cũng hiểu rất rõ, đối mặt với người Hoắc gia thì cho bọn họ mặt mũi là chuyện rất quan trọng, chỉ cần bọn họ cho rằng đế vương tôn trọng bọn họ thì có thể làm mọi thứ trong khả năng, hận không thể cống hiến cả mạng sống.
Hoắc gia vẫn có hy vọng hoàn thành giai thoại quân thần của ông ta.
Lúc này vẻ mặt Hoắc Tuân lại càng phức tạp hơn.
Thấy bệ hạ đã buông lỏng và hứa hẹn, thế mà cũng không hề tạ ơn.
“Ngươi còn chuyện gì nữa? Ngươi nhìn trên bàn của trẫm chất đầy sổ gấp đây này, ngươi muốn làm trẫm phải chậm trễ bao lâu nữa?” Hoàng đế tức giận nói.
Ông ta làm thái tử hơn ba mươi năm, đã rất mệt mỏi, bây giờ làm hoàng đế lại càng mệt mỏi hơn!
Ông ta mới là Hoàng đế thứ ba của bản triều, thời gian tại vị của tiên hoàng và Thánh tổ đều dài, công tích của người này lại còn cao hơn người kia, cho nên đến phiên ông ta thì cả triều văn võ ai nấy cũng đều bắt bẻ, người trong thiên hạ cũng đều nhìn chằm chằm. Một khi ông ta không đủ siêng năng thì sẽ có một lão già nào đó than vãn thở dài, bởi vậy ông ta chỉ có thể cắn răng kiên trì tiến về phía trước!
Ông ta nào có dễ dàng đâu!
Hoắc Tuân do dự một chút rồi lấy từ trong áo ra một mảnh giấy, bàn tay cũng khẽ run rẩy.
“Vi thần…Vi thần cũng muốn hài tử kia của Tiêu gia yên tĩnh một chút, chỉ là…hài tử kia có lễ vật, nhờ vi thần trình lên cho bệ hạ.” Hoắc Tuân nói xong, trong lòng chấn động như sấm sét!
Lời đã nói ra, không cách nào rút về lại được!
Tiêu Vân Chước sau này sẽ có mệnh thế nào…chính ông ấy cũng không dám đoán trước.
Nếu như sau này rơi vào kết cục “nói dối làm lòng người hoang mang”, vậy thì ông ấy…ôi, rất có thể ông ấy sẽ hối hận về việc mà mình đã làm ngày hôm nay!
Nhưng…tiên đoán về thiên tượng kia lại có quan hệ với sinh tử một đời của bách tính Tuyền Xương! Những lời trước kia của nha đầu kia đều là thật, nếu như bây giờ cái này cũng là thật mà ông ấy lại giấu diếm, vậy chẳng phải là làm hại bách tính sao?
Cho nên Hoắc Tuân cũng không còn cách nào khác.
Chỉ là trong lòng đã mắng cháu gái xui xẻo này mấy lần, nha đầu này giống như âm hồn bất tán cứ để mắt đến ông ấy vậy. Mấy vụ án kia thì còn được, nhưng nhanh như vậy lại ném đại gia hỏa này vào trong tay hắn!
Thái giám cẩn thận trình thứ kia lên.
Hoàng đế vừa định mở ra, đã thấy Hoắc Tuân lại nói: “Bệ hạ, vẫn là bảo mọi người lui ra đi.”
Vẻ mặt Hoắc Tuân nghiêm túc.
Càn Hòa Đế thực sự không biết hắn thần thần bí bí như vậy là muốn làm gì mà trang giấy trong tay lại nặng tựa ngàn cân, trong mắt Hoắc Tuân lại quan trọng đến vậy.
Nếu Hoắc Tuân không phải là hạng người nịnh nọt kia thì Càn Hòa Đế thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ rằng ông ấy lén dâng lên cho mình một bức mỹ nhân đồ để lấy lòng hoàng đế.
Càn Hòa Đế vẫn cho mọi người lui ra.
Cũng được, tốt nhất là thứ này phải thực sự quan trọng, nếu không Hoắc Tuân làm lãng phí thời gian của ông ta như vậy thì ông ta nhất định phải tìm cách trừ bổng lộc của Hoắc Tuân, để Hoắc Tuân phải uống gió Tây Bắc mấy tháng!
Sau khi thái giám cung nữ đã lui ra, Hoắc Tuân lúc này mới nói: “Bệ hạ, nha đầu kia am hiểu một chút về âm dương phong thủy, thậm chí cả thiên tượng thuật, nói là gần đây có chút dị tượng nên mới cố ý nhờ thần trình lên cho bệ hạ…”
Hoàng đế mở tờ giấy kia ra xem thử.
Thứ đầu tiên đập vào mắt ông ta là một bản đồ chiêm tinh, nhưng ông ta nhìn mà không hiểu.
Dưới cùng có mấy dòng chữ.
Đại khái là năm nay tắc tinh ôn minh, là điềm lành, mùa màng nhất định sẽ bội thu. Tuy nhiên, mặc dù mùa màng bội thu nhưng ở vùng Tuyền Xương lại có gian thần tham ô, cưỡng chiếm thóc lúa của bách tính…
Trong nháy mắt, ánh mắt hoàng đế trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.
“Tiêu gia cô nương này tên là gì?” Một lát sau, Càn Hòa đế mở miệng hỏi.
Trong lòng Hoắc Tuân thấp thỏm, trịnh trọng trả lời: “Hồi bệ hạ, nha đầu này lúc mới sinh ra trên trời đỏ rực như lửa thiêu mây, là cảnh tượng cát tường hiếm có, cho nên Tiêu Trấn Quan mới đặt tên cho nàng là ‘Vân Chước’.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT