“Mang theo vài người, chọn người cường tráng hung hãn một chút, cũng mang cả phủ y theo…” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Nàng có thể dẫn một luồng âm khí trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Ân Nguyên Phu, nhưng bài thơ này vẫn sẽ khiến nàng kinh tởm, mà một khi một tài tử có tài có danh c.h.ế.t đi thì thậm chí sẽ có người tiếc hận cho hắn tráng niên c.h.ế.t sớm, để những thi từ còn sót lại của hắn được nâng lên một tầm cao mới…
Đến lúc đó thanh danh của nàng sẽ càng tệ hơn.
Diệp quản gia luôn nghe lời nàng, cũng không hỏi gì nhiều, lập tức đi sắp xếp.
Sau hai canh giờ, những người mà Tiêu Vân Chước muốn đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi nàng đi ra ngoài xem thử cũng giật nảy mình.
“Lão nô cũng không biết ngài cần bao nhiêu người cường tráng, cho nên ta nghĩ...không thể để ngài chịu thiệt thòi được, liền cầm bái thiếp của lão gia và thiếu gia đi mời một số bộ hạ cũ của gia chủ chúng ta tới. Chẳng phải bọn họ đều ghi nhớ mối nợ ân tình nhà chúng ta sao? Bái thiếp vừa đưa qua, bọn họ lập tức chạy đến, chỉ tiếc thời gian có hạn nên có mấy người ở xa không thể tới hỗ trợ ngay được…” Diệp quản gia ngượng ngùng cười.
Trước kia khi nhị thiếu gia đi tìm Lục lão tướng quân, ông ấy không biết nguyên nhân nên mới không tán đồng như vậy.
Nhưng với đại tiểu thư thì nhất định ông ấy phải tận tâm tận lực, chính lão gia và đại thiếu gia đã căn dặn như thế!
Hơn nữa từ sau khi lão gia và thiếu gia bắt đầu làm việc cho triều đình thì những bộ hạ cũ này càng thêm ra sức, dù sao thì mới quen không bằng quen lâu, nếu như Tiêu gia có thể đứng dậy được thì bọn họ cũng có thêm một chỗ dựa lớn.
“Đủ rồi, ngươi làm rất tốt.” Quản gia quả không hổ là người được Mã lão quản gia và phụ thân nàng tuyển chọn, làm việc thực sự không chê vào đâu được.
“Lão nô còn có thể đi mời mấy vị tướng quân tới nữa, chỉ là lão nô không biết chuyện tình nặng nhẹ đến mức nào, cũng không dám tự tiện đi mời, sợ chậm trễ công việc của các đại nhân. Nhưng nếu đại tiểu thư cần thì có bái thiếp của lão gia và thiếu gia ở đây, chắc cũng không có vấn đề gì…” Diệp quản gia nhanh chóng nhìn nàng.
“Không cần.” Tiêu Vân Chước lắc đầu.
“Nhị thiếu gia còn đang ngủ, có cần thông báo cho hắn một tiếng không?” Quản gia lập tức hỏi tiếp.
Tiêu Vân Chước vẫn từ chối, với sức khỏe của nhị ca hôm qua đã bị kích thích rất nhiều, nếu như lại làm ầm ĩ nữa chỉ sợ hắn không chịu nổi.
Hơn nữa chỉ là đi trút giận thôi, cần gì phải bày ra chiến trận lớn đến thế?
Trước tiên Tiêu Vân Chước đi tới từ đường lấy đồ, dùng vải bọc lại rồi ngồi xe ngựa dẫn cả đoàn người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn đi về phía Ân phủ.
Chỗ ở của Ân Nguyên Phu ở rất gần hoàng thành, một khi bệ hạ cần thì hắn có thể lập tức tiến cung. Mà tòa nhà này cũng là bệ hạ ban cho, tuy rằng không được to lớn hoành tráng như Tiêu gia nhưng cũng có mấy phần uyển chuyển tinh xảo.
Tiêu Vân Chước dẫn theo đoàn nhân mã này, rất thu hút sự chú ý của người khác.
Nàng đi thẳng một đường đến trước cửa Ân phủ, Diệp quản gia lập tức tiến đến gọi cửa.
Cửa vừa mở ra, gã sai vặt canh cửa bên trong vừa nhìn, thấy mấy trăm người đứng đó, người nào người nấy nổi giận đùng đùng, trong tay còn cầm vũ khí, lập tức giật nảy mình.
“Gọi chủ tử của các ngươi ra đây! Ân công tử nhục nhã cô nương nhà ta, hôm nay nếu không giải thích rõ ràng cho chúng ta thì cũng đừng trách chúng ta trực tiếp đánh vào!” Diệp quản gia vội vàng nói.
“Đúng, đánh thẳng vào! Đường đường một nam nhi thân cao bảy thước mà lại viết ra mấy lời tục tĩu như vậy để nhục nhã Tiêu tiểu thư, chẳng lẽ cho rằng phụ thân huynh trưởng của Tiêu cô nương không có ở kinh thành thì có thể tùy ý ức hiếp? Cũng không nhìn xem thử đao thương trong tay chúng ta có đồng ý hay không?” Một bộ hạ cũ trong đó lập tức lên tiếng.
Đám người bên dưới liên tiếp phụ họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT