Tần mẫu có hơi bận tâm, ngộ nhỡ tiểu cô nương này say rượu tỉnh, la to thì làm sao bây giờ.

Hạ nhân bà tử trong nhà cũng không phải rất nhiều, tổng cộng bảy tám người, bình thường đều ở phòng hạ nhân, cho nên Tần mẫu lại hết sức trịnh trọng bảo bọn họ trở về.

Sau khi Tần mẫu đỡ Tiêu Vân Chước về phòng, còn tự mình khóa cửa ngoài.

Sát vách Tần gia chính là nhà của thúc thúc Tần Xán Như, bây giờ hai nhà sớm đã liền thành một, Tần Đại Lâm mặc cho Tần mẫu chuốc say Tiêu Vân Chước, bản thân mình thì đến nhà sát vách chân chính gặp người nhà đến nửa đêm canh ba mới trở về.

Đêm tối, bầu trời bao phủ một tầng sương mù màu đen, dường như đã che giấu Tần gia ở bên trong.

"Đại sư, ngài không sao chứ?" Tần Xán Như quan tâm nhìn nàng.

Tiêu Vân Chước bởi vì xuất ra âm khí nồng đậm, đều bị Tần Xán Như hấp thu, nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của nàng ta, Tiêu Vân Chước cũng dứt khoát nói: "Cứ việc đi thôi, nếu đã muốn đi đường này, vậy thì phải làm sạch sẽ một chút, chớ có để kẻ thù của ngươi còn có khả năng còn sống."

"Vâng." Được Tiêu Vân Chước đồng ý, hai mắt Tần Xán Như trong đêm tối dường như toả ra huyết hồng quang mang.

Tiêu Vân Chước yên lặng ngồi ở đó.

Rất nhanh, cửa khóa ngoài đã bị mở ra, Tần Đại Lâm đi đến, không chỉ có như thế, phía sau hắn ta còn có thêm một người.

Tiêu Vân Chước trực tiếp tức cười.

Quả thật là ngại mệnh không đủ lớn, hai huynh đệ này chuyện giống vậy lại còn muốn làm thêm một lần! Sở dĩ năm đó lúc bọn họ làm nhục Tần Xán Như, rốt cuộc là uống rượu say? Hay là... Vốn dĩ có phần sắc tâm này, cố ý mượn rượu để làm bậy?

Hai huynh đệ giống như lại uống thêm một trận, hai người vừa tiến vào, lập tức đóng cửa lại.

Chỉ là nhìn thấy Tiêu Vân Chước ngồi ở đó, hai người giật mình: "Ngươi không say?"

Tiêu Vân Chước nhìn về phía bọn họ, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Tần Xán Như đối với hai người này vốn dĩ có oán hận nồng đậm, bây giờ lại nhìn thấy đối phương vẫn muốn bắt chước làm theo, nhất thời nhớ tới sự đau khổ của chính mình năm đó, trong nháy mắt Hồng Y nổ tung, âm phong trực tiếp hung hăng quạt tới hai người.

Nếu là quỷ hồn bình thường, chỉ là có oán niệm, nhiều nhất khiến người sống sinh chút bệnh, hoặc là lúc lạnh lúc nóng đầu choáng váng muốn nứt mà thôi.

Nhưng hôm nay bản thân oán khí của Tần Xán Như cộng thêm âm khí mà Tiêu Vân Chước đưa cho, sức mạnh kia không biết đã tăng thêm gấp bao nhiêu lần!

Tất cả ngọn nến trong phòng trong nháy mắt đều dập tắt, cảnh tượng trước mắt hai người cũng thay đổi.

Bọn họ rõ ràng đã vào phòng...

Nhưng giờ khắc này, cảm giác như đang giẫm trong một cái hang đen kịt, bốn phía hình như có thứ gì đó đang đi đi lại lại, còn phát ra những tiếng thê lương!

Bọn họ thậm chí nghi ngờ, là mình uống quá nhiều...

Nhưng lúc gương mặt của Tần Xán Như xuất hiện ở trước mắt, hai người trực tiếp hét ầm lên, vội vàng đẩy cửa ra, liều mạng chạy ra bên ngoài!

Nhưng sợi sát khí này lại trói hai người vào trong viện, khiến bọn họ không thể động đậy!

Âm khí và sát khí khiến Tần Xán Như càng trở nên đáng sợ, ngũ quan của nàng ta chảy máu, răng cũng trở nên đỏ tươi, phát ra giọng nói đã không còn giống người, móng tay thật dài, nhẹ nhàng cào lên mặt một người trong đó, một khắc sau, lại dùng sức, liều mạng huy động xuống.

"A ——" đối phương đau đến tê tâm liệt phế.

Nhưng Tần Xán Như nhìn thấy huyết khí lại càng thêm đáng sợ.

Trước đó một khắc, có lẽ nàng ta còn có chút thần trí, nhưng bây giờ bị Huyết Khí này hấp dẫn, tựa như một con thú hoang chỉ biết g.i.ế.c chóc, hai tay trực tiếp vòng qua thân thể đối phương, trong khoảnh khắc, đã moi trái tim đang đập thình thịch của đối phương ra.

"Xán Như... Xán Như ngươi tha cho ta đi!" Tần Đại Lâm nhìn thấy huynh trưởng trong nháy mắt ngã xuống, bị dọa cho ướt cả quần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play