Hai người Tiêu Văn Việt ở trong xe ngựa chờ, mà Tiêu Vân Chước thì đi gõ cửa lớn Tần gia.

Tần mẫu vừa nhìn thấy cô nương xa lạ này, thì không nhịn được nghĩ đến nữ nhi đã tự sát của chính mình, sắc mặt có chút không tự nhiên, nhưng đối phương lại cứ tự giới thiệu, lại còn là tiểu thư của phủ tướng quân... Thân phận cỡ này, khiến cho bà ta không dám thất lễ.

Chỉ có thể khách khí mời người vào.

Tiêu Vân Chước mặt dày mày dạn, dường như không nhìn thấy sự quẫn bách trên mặt Tần mẫu, há mồm nhân tiện nói: "Làm phiền bá mẫu chiếu cố... lúc Xán Như còn tại thế, đã từng nói, muốn mời ta đến Tần Trạch ở, bây giờ mặc dù nàng ta mất rồi, nhưng ta vẫn muốn xem nơi nàng ta sinh sống một chút, bá mẫu không ngại chứ?"

"..." Khoé miệng Tần mẫu gượng cười.

Bà ta chú ý thấy, có thể tiểu cô nương này không biết nhìn sắc mặt, trời tối rồi, vậy mà còn đến làm khách, bà ta chỉ có thể thu xếp.

"Lúc trước không nghe nữ nhi ta đề cập đến ngươi..." Tần mẫu chỉ có thể bảo người đi chuẩn bị phòng cho khách, sau đó lại rảnh rỗi trò chuyện.

"Có lẽ là nàng ta còn chưa kịp nói." Tiêu Vân Chước thuận miệng ứng phó: "Vậy mộc bài kia đâu? Làm sao không thấy bá mẫu mang theo bên mình? Mộc bài này nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều càn khôn, bá mẫu cần phải tin ta."

Tần mẫu chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quả thực dày vò.

Mộc bài vừa rồi bà ta đã ném sang một bên rồi.

Nhưng bà ta sợ tiểu cô nương này tức giận, dân không đấu nổi với quan, người này vừa quen biết phủ doãn, vừa quen biết Thượng Thư, nếu nàng không vui, ngộ nhỡ hủy mất chuyện làm ăn nhà bà ta thì phải làm sao bây giờ... Hơn nữa... Bà ta sợ tiểu cô nương này biết được chân tướng nữ nhi qua đời hơn.

Tần mẫu xấu hổ, không trả lời Tiêu Vân Chước. Chỉ ngồi ở đó, không ngừng mời Tiêu Vân Chước uống trà.

Tiêu Vân Chước nhìn lên sắc trời, lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu, nhi tử mà Tần mẫu nhận làm con thừa tự trở về rồi.

Người này chính là tiểu nhi tử nhà nhị thúc của Tần Xán Như, bây giờ cũng đã chừng hai mươi tuổi, ngũ quan cân đối, dung mạo tuấn lãng, nhưng ai lại có thể nghĩ đến người này sẽ làm ra loại chuyện không bằng cầm thú kia.

Tần Đại Lâm hăng hái vào cửa, thấy Tần mẫu vẫn rất khách khí: "hai mẹ con" quan tâm lẫn nhau, nếu như là người không biết rõ tình hình, chắc chắn sẽ cho rằng hai người này là mẫu tử ruột thịt.

"Mẹ, vị cô nương này là ai thế?" Ánh mắt Tần Đại Lâm chuyển hướng sang Tiêu Vân Chước, ánh mắt cũng sáng lên mấy phần.

Trên người hắn ta có mùi rượu, hai gò má hơi đỏ.

“Đây... Nàng là bằng hữu của Xán Như...." Tần mẫu hốt hoảng nói xong, lại tranh thủ kéo Tần Đại Lâm ra sau tấm bình phong: "Cô nương này trong nhà làm quan, không dễ trêu chọc, không được làm gì ở đây, ta cũng không ngăn được..."

"Làm quan?" Tần Đại Lâm nhìn lên nhìn xuống, lại cười một tiếng.

"Mẹ, mẹ thật là ngốc, tiểu cô nương này mặc quần áo lộng lẫy, nhưng nào có thiên kim tiểu thư nào đi ra ngoài không mang theo nha hoàn? Hơn nữa tiểu thư quan gia đi ra ngoài đều ngồi kiệu, chân không dính bụi, đi giày dĩ nhiên cũng là dễ nhìn không thực dụng, nhưng cô nương này giày trên chân nhẹ nhàng đơn giản, xem xét cũng là người thường xuyên bôn ba mới mặc, chắc chắn mẹ bị nàng lừa rồi." Tần Đại Lâm vô cùng tự tin nói.

Bây giờ hắn ta cả ngày đều ra ngoài làm ăn, liên hệ với rất nhiều người, rất biết nhìn người.

Tần mẫu nghe xong, nhất thời kinh ngạc: "Vậy nàng là ai!? Vừa đến đã hỏi thăm chuyện của Xán Như, nàng sẽ không phải là cố ý..."

"Mẹ! Không được phép nói bậy, tự mình doạ mình thôi, chuyện của Xán Như, quan phủ đã làm chủ cho nàng ta rồi, tất cả đều đã kết thúc, sao lại còn sinh ra khó khăn trắc trở chứ?" Tần Đại Lâm nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vân Chước cũng nhìn kỹ hơn.

Nữ tử này không biết có lai lịch gì, nhưng dáng dấp rất đẹp.

"Vậy có cần... Đuổi đi hay không?" Tần mẫu thấp giọng, sợ bị Tiêu Vân Chước bên kia nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play