Theo lời Tần thúc nói, mấy đường huynh đệ làm nhục nàng ấy, nàng ấy vô tội; gã vô lại làm nhục nàng ấy, nàng ấy cũng vô tội; nhưng nếu như quản sự thân cận cùng với hạ nhân ti tiện mà cũng làm nhục nàng ấy thì trong mắt người khác nàng ấy có còn vô tội nữa không? Hay là bởi nàng ấy không chịu nổi cô đơn nên mới chủ động dụ dỗ người khác?

Khi một bông hoa rơi xuống bùn mà người người đều có thể chà đạp, vậy cũng chỉ có thể trách bông hoa kia rơi không đúng chỗ.

Thúc thúc của nàng ấy dùng người khác để che đậy sai lầm mà thân nhi tử của ông ta đã gây ra.

Cũng trong đêm đó, nàng ấy sinh ra ý nghĩ muốn chết.

Nha hoàn duy nhất giúp nàng ấy đã không còn, mẫu thân vì tự bảo vệ mình mà cũng phản bội nàng ấy, đường huynh, gã vô lại, quản sự, hạ nhân…Nàng ấy vừa cảm thấy buồn nôn lại vừa đáng sợ, nàng ấy không biết liệu mình sống tiếp thì liệu có cơ hội báo thù hay không? Mà mọi người trên đời này sẽ tin ai nữa?

Từ vụ kia, bên cạnh nàng luôn có người kề cận, nàng bị đưa lên kiệu hoa, được mang ra khỏi cổng thành.

Từ ngày đầu tiên bị làm nhục, nàng ấy đã chuẩn bị sẵn thuốc độc. Nàng ấy nghĩ rằng nếu mình không thể chịu đựng nổi nữa thì cùng lắm là c.h.ế.t thôi, nhưng nàng ấy lại không cam tâm nên cứ giữ lại thuốc độc, vẫn còn hy vọng báo thù.

Mãi cho đến khi đi qua nơi bị làm ngục ngày hôm đó, cảm giác bi thương và bất lực mới tràn vào trong lòng, lại không thể chịu đựng được nữa nên nàng ấy mới nuốt thuốc độc xuống.

Sau khi nàng ấy c.h.ế.t cũng không phải cứ luôn du đãng ở bên ngoài.

Trong nhà tổ chức tang sự, bảy ngày hồi hồn, nàng ấy trở về.

Lại thấy mẫu thân mình đau thương đến cực điểm, nhưng ở trước quan tài của nàng ấy lại đồng ý nhận một đường huynh làm con thừa tự. Nàng ấy lại nhìn thấy ở phía đầu quan tài của mình còn dán bùa vàng, nhìn thấy mấy kẻ mặt người dạ thú kia, bọn hắn ngoài mặt thì giả vờ đau thương, trong thâm tâm thì lại đang tính toán xem mình có thể lấy được bao nhiêu gia sản!

Nàng ấy không thể buông tay được!

Tiếng kêu khóc bi thảm khiến người ta phải đau lòng.

Nàng ấy nhớ lại chuyện cũ, nói lại chuyện cũ, oán khí toàn thân giống như nước tràn đê, tràn ngập bên trong Độ Linh Các. Xung quanh âm phong thổi không ngừng, đập vào cửa sổ phát ra những tiếng rầm rầm.

Tiêu Vân Chước biết nàng ấy oán hận, nhưng lại không biết những gì mà nàng ấy phải gánh chịu lại nặng nề đến như thế.

Người làm tổn thương, người hại nàng ấy đều là người chí thân.

Cũng khó trách nàng thà vĩnh viễn không có kiếp sau đời sau cũng phải quay trở về báo thù.

“Ở chỗ ta cũng có phương pháp hại người, nếu ngươi nguyện ý thì ta cũng có thể khiến cho bọn hắn phải lâm vào thống khổ vô tận, phải trả giá đắt cho tất cả những gì mà bọn hắn phải làm, để bọn hắn phải nhận trừng phạt cho tất cả những chuyện ác mà bọn hắn đã làm khi còn sống.”

“Chỉ cần ngươi kiên nhẫn và tỉnh táo, ngươi vẫn có thể tự cứu mình.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói, thậm chí còn kể lại cho nàng ấy nghe chuyện trước đó mình giúp Cần Nương hù dọa Ngô Tam.

Giết người ấy à, không cần phải trực tiếp ra tay như thế, Cần Nương lúc đó chỉ hù dọa người xong là thôi, lại truyền qua một chút âm khí, tâm lý Ngô Tam suy sụp, đến nha môn lại phải nhận trừng phạt, cuối cùng cũng chết.

Ít gây thương tổn đến bản thân nhưng vẫn có thể báo thù, chỉ là chậm hơn một chút thôi nhưng thời gian tra tấn kẻ thù lại rất dài!

“Không! Ta muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t bọn hắn!” Đôi mắt đỏ rực như m.á.u của Tần cô nương hoàn toàn không có chút lưu luyến với nhân gian: “Luân hồi chuyển thế có gì vui chứ? Đời này của ta không lo ăn lo mặc, thế nhưng đối với ta, phụ thân ta luôn cảm thấy tiếc nuối, mẫu thân của ta…còn có những người kia nữa, bọn hắn đều muốn ép ta vào chỗ chết. Ta quá đau khổ, ta tình nguyện tan thành mây khói cũng không muốn đầu thai làm người. Tiêu cô nương, cầu ngươi để ta tự mình đi, ta nhất định phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t bọn hắn!”

Tiêu Vân Chước đã khuyên, nhưng vô dụng.

Nàng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, có một vài quỷ hồn muốn báo thù, chỉ cần kẻ thù c.h.ế.t là được. Nhưng Tần cô nương muốn tự mình động thủ, hơn nữa còn không muốn đầu thai nên nàng không còn cách nào khác.

Tiêu Vân Chước thở dài: “Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế thì… ta sẽ thả ngươi đi, chỉ là oán khí của ngươi dù nặng nhưng muốn báo thù cũng không dễ dàng. Ta…sẽ cho ngươi muộn một chút âm khí để tăng cường khả năng của ngươi, nhưng một khi ta đã giúp ngươi thì phải đảm bảo rằng ngươi sẽ không làm tổn thương những người vô tội. Cho nên sau khi ngươi đã giải quyết mấy kẻ thù kia rồi, nếu ngươi mất hết lý trí thì ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói, ngươi cũng đừng có hối hận.”

Đối với người đáng chết, Tiêu Vân Chước xưa nay cũng không thương tiếc gì.

Tần Xán Như lập tức quỳ xuống tạ ơn, thấy c.h.ế.t không sờn.

Tiêu Văn Việt vẫn đang nghe Tiêu Vân Chước lẩm bẩm, nhưng mấy lời lẩm bẩm kia càng lúc càng đáng sợ, hắn có chút đứng ngồi không yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play