Sau khi Chu Yên Chi rời đi, Tiêu Vân Chước nhìn mấy quỷ hồn đang bay lơ lửng trong Độ Linh Các, bắt đầu âm thầm sắp xếp đốt số cho bọn họ.

Cánh cửa làm ăn của nàng ở quỷ giới cuối cùng đã được mở ra.

Miêu thị sau khi chết khóc đến long trời lở đất, thậm chí còn đáng sợ hơn cả con quỷ thích khóc ở trong thiện đường. Tuy nhiên, không lâu sau khi bị Tiêu Vân Chước bắt đi đã được thỏa mãn tất cả mọi tâm nguyện, tuy rằng kết cục rất thê thảm nhưng cũng khiến cho không ít quỷ hồn nhìn thấy được năng lực của Tiêu Vân Chước.

Hơn nữa mấy ngày nay Tiêu Vân Chước đã lục tục đưa tiễn mấy quỷ hồn đi, mấy quỷ hồn bị đưa đi không ai không hài lòng cả.

Hồn phách Hổ Tử nhu thuận nhất, sau khi Tiêu Vân Chước giúp đệ đệ của hắn tìm lại được tài sản mà cha nương hắn cất giấu liền an tâm thoải mái rời đi, tiện thể còn mang theo con quỷ thích khóc vì bệnh nặng mà chết đi cùng nữa.

Lại thêm sự trở về bất ngờ của Lương Thiện Nhân từ địa phủ càng làm cho mấy quỷ hồn trên các phố cũng không dám coi thường đại sư Tiêu Vân Chước.

Cho nên sau khi Miêu thị vừa đi, bọn hắn liền xếp hàng tới xem.

Quỷ nhiều lắm, làm mãi vẫn không xong.

Theo mức độ ưu tiên, Tiêu Vân Chước liền phát thứ tự cho bọn hắn, cứ theo thứ tự mà tới!

Lúc trước khi nàng còn ở Quan Tây, mặc dù cũng có chút danh tiếng nhưng rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, mà thế lực ở Quan Tây lại quá hỗn loạn, phải tốn rất nhiều thời gian công sức mới có thể thỏa mãn được tâm nguyện các quỷ hồn nên không dễ gì kiếm được chút công đức, không nghĩ tới đến kinh thành thì mọi chuyện lại thuận lợi hơn rất nhiều.

Ở kinh thành có tiền có quyền thì phần lớn các vấn đề đều có thể giải quyết được.

Nàng yên lặng đốt đồ vật, trong miệng còn lẩm bẩm nói chuyện, Lương chưởng quỹ rụt đầu ở bên cạnh hỗ trợ, bàn tay thì run rẩy đưa đồ.

Hắn thật sự không muốn gặp quỷ nữa, nhưng mà…bây giờ hắn cảm thấy âm khí bốn phía quá âm u.

Rõ ràng trong phòng này không hề có gió, nhưng tấm màn kia vẫn đung đưa.

Hơn nữa, gần đây cha hắn không còn báo mộng cho hắn nữa, nhưng hắn vẫn mơ thấy những người không hề quen biết. Giữa trưa hôm nay hắn có chợp mắt một lúc, lúc đang mơ mơ màng màng, hắn cứ cảm thấy giống như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn sợ hãi cực độ!

Hắn nói lại cho bà chủ mới của mình về cảm giác kỳ quái này, kết quả là bà chủ thế mà lại đưa cho hắn một lá bùa!

Đưa cho hắn một lá bùa đấy!

Vậy là ý gì? Vậy không phải là nói thật sự có quỷ đang nhìn hắn sao?

Mấy quỷ hồn này cũng không phải là cha hắn, vậy nhìn hắn làm gì?

Lương chưởng quỹ vô cùng hối hận!

Nếu sớm biết sẽ gặp phải loại người kinh khung chuyên chiêu quỷ như Tiêu Vân Chước này thì nhất định hắn sẽ không bao giờ làm chuyện ác như ức hiếp cô nhi; bây giờ tiền bạc không có, mà sau khi thê nữ lấy được tài sản của hắn rồi cũng không để ý đến hắn nữa. Hắn lại còn bị ép phải làm việc cho người khác, không còn đường thoát nào, bây giờ lại bị những quỷ hồn kia để mắt tới…quả thực sống không bằng chết…

Không đúng, hắn cũng không dám chết.

Cha hắn còn chưa đi đầu thai đâu. Khi hắn còn sống, cha hắn đã có thể đánh hắn rồi. Nếu hắn chết chẳng phải là sẽ rơi vào trong tay cha hắn và Tiêu đại sư này nữa sao?

Sinh lộ hay tử lộ đều bị chặn.

“Ừm…Bà chủ, buổi sáng khi ngài không có ở đây, ta có nhìn thấy có mấy gương mặt quen thuộc đang nhìn quanh…” Lương chưởng quỹ thận trọng nói tiếp: “Trước đây tiểu nhân quen biết không ít công tử nhà giàu, cùng với chó săn…không phải, là quản sự bên cạnh bọn họ. Người sáng nay nhìn chằm chằm vào cửa hàng chúng ta hẳn là quản sự của Quản gia, mà ta cũng đã từng gặp thiếu gia Quản gia rồi, là người rất xa hoa… Có lẽ người quản sự kia tới đây để tìm hiểu tình hình, liệu có phải là đang muốn làm khó chúng ta không?”

Hắn và bà chủ đã đắc tội rất nhiều công tử nhà giàu rồi.

Bây giờ cửa hàng đã đổi tên thành Độ Linh Các, công việc kinh doanh lại càng cổ quái kỳ lạ…chỉ sợ có người tới cửa gây chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play