“Đừng đi! Chí Nhi! Hắn là Chí Nhi của ta!” Miêu thị hét lên.
“Biện công tử, ta nghĩ là ngươi vẫn còn nhớ rõ thân nương Miêu thị của mình, đúng không?” Ánh mắt Tiêu Vân Chước nặng nề nói với bóng lưng kia một câu.
Biện Ngạn Tài đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và sát ý, hắn vội vàng quay đầu: “Tiêu cô nương, có phải ngươi nhận nhầm người không? Chỗ này không phải là nơi nói chuyện, ta và ngươi đi ra sau núi nói chuyện rõ ràng hơn, được chứ?”
“Được.” Tiêu Vân Chước không hề cự tuyệt.
Biện Ngạn Tài vô cùng lo lắng, lập tức nói với mấy học sinh thích xen vào việc của người khác kia: “Xin lỗi đã quấy rầy việc học của chư vị, thứ lỗi ta không thể tiếp chuyện được. Về chuyện riêng của tại hạ thì ta nghĩ các vị huynh đài cũng sẽ không quá tò mò phải không?”
“…” Mấy người kia tỏ vẻ thất vọng.
Tò mò chứ, sao mà không tò mò cho được?
Nhưng đối phương đã nói như vậy rồi, bọn họ quả thực không thể mặt dạn mày dày hỏi thêm được nữa.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Biện Ngạn Tài và Tiêu đại sư đi về phía con đường nhỏ đi ra phía sau núi.
Biện Ngạn Tài bước đi rất nhanh, thậm chí còn lo lắng và né tránh những người mà mình gặp được ở trên đường.
Khó khăn lắm mới đến một chỗ hẻo lánh phía sau núi, Biện Ngạn Tài mới nói thẳng: “Tiêu cô nương, ngươi và ta không oán không thù, tại sao ngươi lại muốn đến hủy hoại thanh danh của ta? Ta là người của Biện gia, tại sao ngươi lại nói thân nương của ta là Miêu thị?”
“Biện công tử, bây giờ ngươi nói mấy lời này có phải muộn quá rồi không? Từ phản ứng vừa nãy của ngươi thì ngươi không chỉ nhớ Miêu thị mà còn nhớ rõ tại sao mình lại bị lạc nữa.” Tiêu Vân Chước xác định.
“Không! Ta không biết Miêu thị nào hết.” Biện Ngạn Tài nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu như ta đến Biện gia, liệu phụ mẫu Biện gia cũng xác định như thế này giống ngươi không?” Tiêu Vân Chước hời hợt nói.
Cho dù Biện gia là nhà giàu thì cũng không phải là quan chức. Với thân phận này của Tiêu Vân Chước, nhất định Biện gia sẽ không dễ giấu diếm, huống chi ai cũng biết nàng là người rất thích đến nha môn, nếu như muốn thực sự vạch trần chuyện gì đó thì nhất định nàng sẽ đạt được mục đích.
Biện Ngạn Tài hoảng sợ.
“Tiêu cô nương, ngươi bỏ qua cho ta được không?” Biện Ngạn Tài thu liễm lại mấy phần: “Ta…Năm đó sau khi ta bị lạc liền bị mất trí nhớ, mấy năm gần đây mới nhớ lại. Chỉ là ta muốn đi theo con đường khoa cử, nếu để cho người ta biết được ta chỉ là hài tử của một trâu y thì tiền đồ của ta sẽ bị hủy…Tiêu cô nương, ta nghe nói ngươi là người tâm địa thiện lương, vậy ngươi có thể…giúp ta giấu diếm một lần được không? Sau này nếu như cô nương cần gì thì nhất định ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”
Hắn vừa nói ra lời này, nén hương trong tay Quách Sài Nữ cũng bị dập tắt.
Miêu thị cũng không còn tiếp tục điên cuồng gọi người nữa.
Bà ta không thể tin nổi nhìn người trước mặt: “Thật sự…thật sự là Chí Nhi của ta…Vì sao, vì sao không quay về nhà, vì sao mà…không cần nương nữa chứ?”
Khoa cử, tiền đồ? Miêu thị không hiểu.
Có cái gì mà còn quan trọng hơn cả người nhà nữa đây.
Tiêu Vân Chước không để ý đến Miêu thị mà chỉ giáng cho hắn một đòn nặng nề: “Biện công tử, ngươi vẫn còn đang lừa ta.”
“Chắc chắn là ngươi chưa bao giờ bị mất trí nhớ.” Tiêu Vân Chước nói giọng khẳng định: “Rốt cuộc là ngươi không cẩn thận bị lạc hay là cố ý vứt bỏ cha nương của ngươi đây? Tướng mạo của ngươi lạnh nhạt, không nặng tình thân, thân phận của ngươi hôm nay chắc hẳn do ngươi tính toán mà có được.”
Chỉ tiếc, bên người Tiêu cô nương này còn có một nữ tử vô cùng mạnh mẽ, mà ở cách đó không xa còn có một thư đồng đi theo, cho nên hắn không thể tỏ ra vô lễ dù chỉ một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT