Quách Sài Nữ là người cực kỳ ngay thẳng, không hiểu nhiều những thứ cong quấn như vậy, Tiêu Vân Chước nói như này, nàng ấy lập tức cũng có chút ghét bỏ liếc nhìn Hoắc Kiệt một chút.

"Chúng ta dọn đi nơi khác kiếm ăn cũng không dễ dàng gì, người bên ngoài phải hoà nhập vào hoàn cảnh mới, cũng phải nịnh nọt khoe mẽ một chút... Hôm đó cha ta từ trong thành về nhà, trên đường gặp kẻ ác đang cướp bóc, cứu được tướng công, bởi vậy mà cha ta còn bị đâm một dao, cha ta vác người, suy yếu đi về nhà, sau đó đã ngã xuống..."

"Một mình ta phải chăm sóc hai người bọn họ, hắn là nam tử ở ngoài, ta lại phải xoa bóp cho hắn rồi đỡ hắn xuống đất bước đi, thanh danh cũng bị huỷ, người trong thôn kia nói, ta chưa thành hôn, lại làm ẩu như thế làm bại hoại thanh danh của những cô nương trong thôn, không còn cách nào cả, cũng chỉ có thể bái đường với tướng công..."

"Trước khi cha ta mất, cũng rất không yên tâm, cảm thấy hắn gầy gò yếu ớt chưa chắc có thể nuôi sống được gia đình, về sau biết hắn đọc sách nhận được chữ, lúc này mới yên lòng."

"Chỉ là không nghĩ tới, thì ra nhà hắn lợi hại như vậy, trong nhà còn có người làm đại quan! Sớm biết như này, ta cũng không thành thân với hắn nữa..."

"..."

Quách Sài Nữ là thật sự cảm thấy uỷ khuất.

Dung mạo nàng ấy không xinh đẹp, nhưng sức lực rất lớn, rất biết làm việc, nếu như gả cho nam tử bình thường, dựa vào sức lực, cũng có thể khiến cho cuộc sống thuận lợi thành công, nhà chồng cũng không dám lấn át nàng ấy.

Nhưng, ấy vậy mà cứ tìm một nhà có gia cảnh phức tạp như thế.

Từ sau khi trở về, bị người khác khinh thường.

Mặc dù nàng ấy cũng biết, cha mẹ chồng cũng cố gắng hết sức mỉm cười với nàng ấy rồi, thế nhưng nàng ấy và bọn họ không cùng hạng người, nàng ấy làm việc cũng thô tục khiến bọn họ không quen, như thế này bảo nàng ấy làm sao để thay đổi?

Hai ngày này nàng ấy đã suy nghĩ, hay là nàng ấy chạy đi.

Dù sao ở Kinh thành này cũng có nữ tử xứng đôi với hắn, nàng ấy đi nơi khác, tìm một nam nhân đáng tin để tái giá, không quấy rầy lẫn nhau cũng rất tốt!

Sau khi Quách Sài Nữ về kinh, một lời ủy khuất cũng không có ai có thể hiểu.

Duy chỉ có lúc này, thấy Tiêu Vân Chước, lập tức phát tiết ra.

Nàng ấy đã quỳ trước bài vị sống này đã nhiều năm, mặc dù tuổi tác của Tiêu Vân Chước còn nhỏ, nhưng trong mắt nàng ấy, lại giống như trưởng bối, nhất thời tìm được chỗ dựa.

"Tiêu sư phụ, ngươi không biết ta khổ bao nhiêu đâu, ăn cơm phải mở miệng nhỏ, ăn miếng nhỏ, bước đi còn phải nhẹ nhàng, rõ ràng chẳng phải làm gì, nhưng ta đã mệt muốn chết rồi!" Quách Sài Nữ khóc lóc kể lể với Tiêu Vân Chước.

Tiêu Vân Chước vội vàng khẽ vỗ bờ vai nhỏ của nàng ấy, giống như một trưởng bối: "Ta biết, cha ngươi thương ngươi như vậy, từ nhỏ ngươi đã không phải chịu uất ức gì."

"Còn không phải à... Mấy ngày nay, bọn họ đều ghét bỏ ta... Cho dù là ngoài miệng không nói, ánh mắt cũng như dao sắc..." Quách Sài Nữ vội vàng gật đầu.

Hoắc Kiệt nhìn thê tử đang moi hết tim gan ra cho Tiêu Vân Chước, nhất thời không còn gì để nói.

Thê tử chưa bao giờ gặp "bài vị sống" này!

Bây giờ vừa gặp được, không chỉ cảm động đến rơi nước mắt, lại còn phá lệ thổ lộ tâm tình!

Mà biểu muội Tiêu gia này của hắn cũng thật khác lạ, mặt dày mày dạn an ủi Sài Nữ như dỗ trẻ nhỏ, ánh mắt nhìn hắn, thậm chí cũng có mấy phần dò xét?

"Khục..." Hoắc Kiệt ho khan một tiếng: "Ta... đã cố gắng hết sức rồi, nhất định phải khiến cho phụ mẫu đồng ý hôn sự của chúng ta."

Tiêu Vân Chước cau mày: "Nếu như có thể được, lúc này chắc chắn biểu huynh sẽ không dẫn người đến tiểu viện này ở? Đoạn thời gian trước, ta đã nhìn ra trong nhà tam biểu thúc có tin vui, nhưng lại có hơi long đong, lúc ấy đã biết là ứng trên người huynh, chỉ là không nghĩ tới, người ngươi mang về lại là nữ nhi bạn cũ của ta, luận về tư, ta cảm thấy, tính cách của biểu huynh nho nhã yếu đuối, chỉ sợ không làm được cho thích hợp, nếu không thể kiên định bảo vệ nàng ấy, chẳng bằng kết thúc sớm cho tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play