Bút mực đặt ở trước mắt, Tiêu Vân Chước hất mặt lên, nhìn chưởng quỹ trước mắt miệt thị, tựa như có thể chắc chắn người này không dám ký khế ước.
Lương chưởng quỹ cũng giật nảy mình, không nghĩ tới cô nương đột ngột tới này, lại có khẩu khí lớn như vậy!
Một ngàn lượng!
Tề Hoan Lâu này của hắn ta thật ra cũng đáng không ít bạc, tuy nói vị trí vắng vẻ, nhưng hơn ở chỗ đủ lớn! Mặc dù đằng trước chỉ có hai tầng lầu nhỏ, phía sau phần lớn cũng chỉ là vườn hoang được sửa thành, chỉ xây vài căn phòng nhỏ đơn sơ... Nhưng nếu như bán, chí ít cũng có thể bán được hơn bảy, tám ngàn lượng bạc!
Đương nhiên, chào giá nhiều như vậy, có người mua nổi hay không thì không nói chắc được.
Cha hắn ta khi còn tại thế, kiếm được không ít vốn liếng, cũng coi như một hộ nhà giàu, ban đầu có mấy chục cửa hàng, dù là chỉ dựa vào thu tiền thuê, cuộc sống cũng có thể tốt hơn, nhưng cha hắn ta nhất định phải làm thiện đường gì đó.
Mua một miếng đất không ai muốn lớn như vậy, còn bán hơn phân nửa cửa tiệm trong nhà, mới có thể duy trì được thiện đường.
Đến mức, lúc cái nhà này rơi vào trong tay hắn ta, cửa hàng chỉ còn lại có vài cái.
Mà vị trí của những cửa hàng này còn rất bình thường, bạc có thể rơi vào tay hàng năm, tối đa cũng chỉ hai ba trăm! Chỉ với chút bạc ấy, cha hắn ta còn muốn hắn ta dùng một nửa để chăm sóc thiện đường!
Cha hắn ta nói hắn ta không đủ chững chạc, bạc nhiều ngược lại là chuyện xấu, giữ lại một chút đủ cho hắn ta ăn dùng là được rồi, ban đầu hắn ta cảm thấy cha hắn ta sắp chết, nói gì cũng coi như có đạo lý, nên nghe theo, nhưng về sau, nhìn những đứa nhỏ không có quan hệ gì với hắn ta kia, hắn ta càng tức giận!
Chính là vì mấy đứa con hoang này, hắn ta mới phải bóp mồm bóp miệng như thế!
Cho nên ban đầu hắn ta muốn trực tiếp bán luôn thiện đường này!
Thế nhưng không được, thân bằng hảo hữu, hàng xóm, đều dặn dò hắn ta phải chiếu cố thiện đường thật tốt, nói cha hắn ta là người tốt.
Nếu như hắn ta làm trái nguyện vọng của cha, nước bọt của người trong họ cũng sẽ nhấn chìm hắn ta, cho nên rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền từ thiện đường.
Hầu hạ công tử phú quý, phải dùng trà và điểm tâm ngon nhất, mỗi ngày còn phải đi theo làm tùy tùng không thể có nửa điểm cáu kỉnh, phí vào cửa nơi này của hắn ta cũng không đắt, nhưng tiền điểm tâm và nước trà lại tính khác, mặt khác cũng là để những đứa nhỏ kia chạy trước chạy sau làm đồ chơi nhỏ, ngoài ra còn có thu phí.
Đương nhiên, đám công tử mà vui vẻ, thường xuyên thưởng chút bạc vụn.
Bọn họ ra tay hào phóng, lợi nhuận của hắn ta cũng khả quan, theo lý thuyết, một tháng kiếm được gần ngàn lượng cũng không thành vấn đề.
Nhưng nơi này chiêu đãi khách nhân lại có giới hạn, nhiều thì bọn họ ngại ầm ĩ, lúc thời tiết không tốt, thì một người đi vào cũng không có, mặt khác còn phải trang bị xe ngựa, ngộ nhỡ những quý nhân này cần đưa vào đưa ra, hắn ta sẽ phải đuổi theo, còn có chính là ở chỗ này hạng mục vui chơi không thể thiếu, thường xuyên cần chỉnh sửa, càng phải chuẩn bị sẵn huân hương, trái cây thậm chí là đại phu...
Như vậy, một tháng hắn ta cũng thu nhập được hai ba trăm.
Nhưng so với những sản nghiệp khác, hắn ta đã kiếm được không ít.
Nhưng hắn ta cũng phải tiêu, có quan hệ nhiều với đám công tử nhà giàu, những thứ đồ mà dân chúng bình thường dùng kia, hắn ta sao có thể để ý...
Cho nên giờ phút này, cô nương trước mắt đây mở miệng là muốn giao ra một ngàn lượng, thực sự khiến cho hắn ta có chút không nhấc nổi bước chân.
“Đệ đệ của cô nương, thân thể có cường tráng không? Không có cái gì... Quý nhân chớ trách, tiểu nhân dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng..." Lương chưởng quỹ có chút ngượng ngùng mở miệng, trong mắt lại lộ ra sự mong đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT