Lão thái thái có vẻ khó hiểu nhìn nàng.

“Bình thuốc này cực kỳ giá trị, cháu nghĩ là huynh ấy lấy được từ chỗ của Lục lão tướng quân.” Giọng nói Tiêu Vân Chước vừa nhẹ nhàng lại bình tĩnh: “Đối với cháu mà nói, lời chúc phúc khó có được trên đời nhất chính là câu ‘sống lâu trăm tuổi’, từ trước đến giờ cháu cứ luôn lải nhải với nhị ca là nếu muốn sống được lâu thì nhất định phải làm nhiều việc tốt…Huynh ấy biết cháu sợ chết nên vừa có được thứ này thì lập tức sai người đưa tới cho cháu.”

“Có lẽ huynh ấy ích kỷ, nhưng huynh ấy cho dù có làm hại ai cũng không hại cháu.” Tiêu Vân Chước nói với giọng điệu chắc chắn.

Trước đó khi Khâu gia tới cửa cầu thân, ngoài miệng thì hắn châm chọc, nhưng sau lưng thì hắn lại khiến Khâu gia không thể không thay đổi ý định.

Chỉ là phương pháp hắn dùng không quá mức hoàn hảo, nhưng thực tế cũng là che chở nàng.

Một khi đã như vậy, chỉ cần nhị ca không gây ra tội ác tày trời thì nàng sẽ tin tưởng hắn.

Lão thái thái hơi cau mày: “Nếu như theo lời cháu nói thì là ta đã nghĩ sai rồi à? Cũng đúng, hiện giờ Khương thị không có nhà, bên người nhị ca không còn người xúi giục nữa thì có lẽ cũng sẽ không còn làm mấy chuyện hồ đồ nữa rồi.”

Bà ấy chỉ sợ thói quen nhiều năm, khó sửa!

“Đừng nói là nhị ca sẽ không làm những việc như vậy, cho dù là có làm thật thì cháu cũng không phải là kẻ ngốc để mặc huynh ấy sắp xếp, đến lúc đó ai gặp xui xẻo còn chưa biết đâu.” Tiêu Vân Chước cười cười: “Tổ mẫu, cháu cũng biết ngài vẫn còn lo lắng về mấy chuyện lúc trước nên trong lòng vẫn còn nghi ngờ về huynh ấy, chỉ là nhị ca từ trước đến nay đã không được nhận bao nhiêu tình cảm từ chỗ ngài rồi, nếu như sau này ngài vẫn còn dùng thành kiến để nhìn nhận huynh ấy thì e rằng khúc mắc sẽ càng khó tiêu tan hơn.”

Lão thái thái nghe vậy liền gật đầu: “Đúng là như thế, hắn không thích thân cận với lão bà tử ta cũng không phải là hắn có lỗi, là bởi ta từ trước đến nay quá xa cách hắn…Chước nhi, cháu nói rất đúng.”

Từ trước đến giờ bà ấy không dám quá mức thân cận với hai đứa cháu trai.

Sợ Khương thị nổi điên.

“Cháu là hài tử mà đánh giá con người còn chuẩn hơn cả ta.” Lão thái thái nhìn Tiêu Vân Chước, thở dài một tiếng: “Mấy năm nay ta có nhiều chỗ không đúng, nhất định phải sửa chữa. Muốn con cháu an bình thì người trưởng bối không thể chỉ cứ cầu thần bái phật được, đại ca cháu cũng đã từng nói với ta như vậy…Lần sau gặp lại Nhị Lang, ta cũng sẽ cố gắng thân cận hơn một chút, ít nghi ngờ hắn.”

Lão thái thái cố gắng để quên đi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Trước đó khi cháu trai cả đi cũng từng nói qua, nói là lúc này chuyện trong nhà cứ giao cho lão nhị, xem hắn làm thế nào.

Trong những năm qua, ai cũng mắc phải sai lầm, bởi vậy ai cũng phải suy ngẫm.

Lão thái thái am hiểu nhất là tự xét lại mình.

Hơn nữa lão thái thái cũng biết mắt nhìn của cháu gái rất tốt, hiện giờ nàng nói như vậy, lão thái thái cũng cảm thấy mình quá có thành kiến, cũng cảm thấy áy náy với Tiêu Văn Việt, đương nhiên không dám suy nghĩ lung tung nữa.

Lão thái thái không có quá nhiều tâm nhãn, cũng là người mềm lòng, nếu đổi lại thành một bà mẹ chồng lợi hại hơn một chút thì sẽ không để mặc cho Khương thị làm bừa bãi nhiều năm như vậy.

Sau khi lão thái thái đi rồi, Tiêu Vân Chước cũng không vội nghỉ ngơi mà sai người chuẩn bị vài thứ.

Thuốc dùng cho vết thương, xiêm y để tắm rửa, còn lấy một ít ngân phiếu bên phòng thu chi…

Tiêu Vân Chước còn hiếm khi hào phóng lấy từ trong kho riêng của mình ra một xấp bùa bình an.

Đã dính đến tai họa đổ máu thì thuốc là cần thiết, cho dù Lục gia cũng có nhưng mình cũng phải tỏ lòng thành ý một chút. Mà nhị ca lại nói ở tạm bên kia mấy ngày nên đưa vài thứ đồ dùng cá nhân của hắn qua là được, cũng không cần quá đầy đủ, tàm tạm là được rồi.

Tiêu Vân Chước còn dặn riêng hạ nhân, bảo đám sáng sớm ngày mai trước bình minh phải đưa đến tận tay nhị ca.

Cho dù ý định của hắn là gì, chỉ cần bây giờ nàng nhận được lòng tốt thì nàng cũng sẽ dùng lòng tốt để báo đáp.

“Nhớ dặn nhị ca chú ý đến vết thương, nghỉ ngơi thật tốt. Lúc chơi đùa với Lục lão tướng quân cũng không thể để cho lão nhân gia tiêu tiền mãi được, cũng đừng cảm thấy mình ít tiền, nếu thiếu tiền thì cứ về nhà lấy.” Tiêu Vân Chước vẫn rất hào phóng, đi tới nhà người khác làm khách, cũng không thể vứt bỏ mặt mũi như thể đến sống nhờ nhà họ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play