“Có cái gì mà không dám? Hôm nay ta nói chuyện với Tiêu đại sư mấy câu, nàng cũng nói rằng mệnh ngươi nhiều chông gai, nếu có quý nhân phúc hậu nuôi dưỡng bên người thì cuộc sống sau này mới có thể thuận lợi được! Mẫu thân ta chính là vương thất quận chúa, phúc khí cũng đủ lớn, huống hồ…” La Phi Nguyệt nhìn nàng ấy rồi mỉm cười: “Kỳ thật cũng không phải là đồng tình với ngươi mà là đôi mắt này của ngươi rất đơn thuần, cũng có mấy phần tương tự với tỷ tỷ đã khuất của ta. Mẫu thân ta cả ngày thương nhớ, nếu có thể có thêm một nữ nhi ở bên cạnh thì cũng có lợi cho việc dưỡng bệnh của bà ấy…”
Tuy rằng Chiêu Nhi động thủ g.i.ế.t. người nhưng lại không phải là hạng người tàn nhẫn độc ác.
Thậm chí còn là người đơn thuần và chấp nhất, tâm tư vừa sạch sẽ và thuần khiết.
Quốc Công phu nhân và La Phi Nguyệt đã quyết định xong, làm sao còn cho Chiêu Nhi có cơ hội từ chối, trực tiếp bảo nha hoàn đưa người lên xe ngựa, đưa về Quốc Công phủ.
“Ngươi có biết tại sao mẫu thân ta lại nghĩ đến chuyện nhận nghĩa nữ không?” La Phi Nguyệt lại hứng thú bừng bừng nói với Tiêu Vân Chước.
“Xin nguyện lắng nghe.” Tiêu Vân Chước cười nói.
“Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết nữa chứ!” La Phi Nguyệt cười đắc ý: “Mấy ngày nay nhà ta cũng rất chú ý tới Quản thị ở bên kia, phát hiện ở bên người Quản phu nhân có thêm một cô nương, nghe nói là Quản Trân Nhi đã chết, trong lòng Quản phu nhân khó chịu nên tìm một người thay thế, nhận làm nghĩa nữ.”
Tiêu Vân Chước có chút kinh ngạc.
Quản Trân Nhi còn chưa nhập thổ mà đã tìm người thay thế rồi? Nàng cũng không dám tin.
“Sau khi ta nghe ngóng thì phát hiện nghĩa nữ này còn có lai lịch đó.” La Phi Nguyệt thần bí nhìn Tiêu Vân Chước: “Chính là…Khương Nguyên của nhà ngươi.”
Tiêu Vân Chước khẽ cau mày: “Thì ra là nàng ta, nói ra thì…cũng hợp tình hợp lý.”
Ngày ấy lúc ở trại ngựa, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi về phía Quản phu nhân, cũng cảm thấy có lẽ là Khương Nguyên. Chỉ là người này không còn ở Tiêu gia nữa nên cũng không liên quan gì đến nàng, nàng ta muốn làm gì cũng không có quan hệ gì đến nàng cả.
Nhưng không ngờ rằng động tác của Khương Nguyên lại dứt khoát đến thế, thế mà lại trở thành nghĩa nữ của Quản gia, là nghĩa muội của Quý phi.
“Quản Trân Nhi làm những chuyện như vậy còn không phải là do mẫu thân nàng ta dạy ra sao? Sỉ nhục tỷ tỷ, lại còn làm hại ta, hai chuyện này mẫu thân ra cũng nhớ rõ, đương nhiên sẽ không bao giờ bỏ qua! Quản phu nhân có thể nhận nghĩa nữ thì mẫu thân ta cũng có thể. Mẫu thân ta nói, nhất định bà ấy sẽ nuôi dưỡng Chiêu Nhi, dạy bảo nàng ấy thật tốt, để có thể gả được thật tốt! Nhất định sẽ để Quản phu nhân nhìn hung thủ sát hại nữ nhi của bà ta được sống một cuộc đời thuận lợi như ý, chọc tức chết bà ta!” La Phi Nguyệt nhếch khóe miệng, vô cùng chờ mong.
Tiêu Vân Chước nhướng mày, khó trách đường đường là phu nhân Quốc công phủ mà lại chịu nhận nuôi một phạm nhân.
Thì ra là có động cơ khác…thật đúng là khiến người ta nói không nên lời.
Mấy gia đình quyền quý nhận nuôi nữ nhi thực sự rất đơn giản, đặc biết là thân phận của Chiêu Nhi sẽ không tuyên bố rộng rãi, nhiều nhất chỉ là cho nàng ấy ăn uống nuôi dưỡng cho tốt, để quản gia quan sát xem thử, còn nếu không có cách nào thì không cần phải đưa cho nàng ấy quá nhiều tôn vinh.
Tiêu Vân Chước thấy mình đã làm đủ rồi nên không nói thêm gì nữa.
La Phi Nguyệt đưa Chiêu Nhi về phủ nhưng bản thân mình lại cùng Tiêu Vân Chước đi tới Tiêu gia làm khách.
Đây là lần đầu tiên nàng ấy tới Tiêu gia, mọi thứ đều có cảm giác xa lạ.
Nhưng Tiêu gia này, quả nhiên giống như lời đồn đã nói.
Thậm chí còn khiến nàng ấy sinh lòng đồng tình với Tiêu Vân Chước, sau khi trở về nhà thì cuộc sống của nàng quá đơn giản, sao với những thiên kim khác ở kinh thành thì không quá thể diện.
Chỉ là sau khi bước vào khuê phòng Tiêu Vân Chước, ý tưởng này liền biến mất.
Nàng ấy vốn cảm thấy Tiêu Vân Chước đáng thương, muốn quay lại tặng nàng một ít xiêm y trang sức. Nhưng vừa nhắc đến những thứ này, Tiêu Vân Chước lại nói đồ của mình nhiều đến mức dùng mấy không hết.
Nàng ấy vốn dĩ không tin nhưng Tiêu Vân Chước đã dọn đồ ra ngoài cho nàng ấy xem.
“Sau đầu xuân, bố phường Hồ gia lại mang tới nhiều đồ mới, ta đành phải bảo ngươi đưa bạc tới bố phường Hồ gia. Hiện giờ bố phường Hồ gia đều nằm trong tay Hồ cô nương, Hồ cô nương thu bạc của ta, lại gọi người đưa tới văn khế…” Tiêu Vân Chước vô cùng đau đầu: “Vô duyên vô cớ lại đưa cho ta phần lợi nhuận của một gian cửa hàng trong kinh, muốn kết làm bằng hữu với ta.”
Cao Thăng bố phường có nhiều chi nhánh nhưng Hồ Tương Tương mới là chi nhánh làm ăn tốt nhất.
Văn khế đã đóng dấu không cho nàng được phản bác, lại nhất quyết đưa tiền khiến nàng xấu hổ, nàng đang nghĩ hôm khác sẽ đến Hồ gia xem phong thủy để hoàn lại số tiền này.
La Phi Nguyệt nhìn mấy tấm vải này cũng trợn tròn mắt.
“Chuyện tốt như vậy sao không đến lượt ta chứ? Tiêu đại sư! Ngài có biết mua loại vải mới này khó khăn đến cỡ nào không? Nha hoàn nhà ta phải đứng xếp hàng mười ngày mới mua được một tấm đấy!” La Phi Nguyệt ấm ức nói: “Đại sư, ngài là người thanh tâm quả dục, cũng không dùng được nhiều như vậy phải không? Ta trả tiền, mua lại mấy tấm, ngài xem có được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT