“Ta đoán là Sầm gia cũng không bằng lòng để một người như ngươi làm nhục nhã hình tượng quân tử ân cần mà Sầm gia tạo dựng nên. Vậy nên có lẽ không lâu nữa thì sẽ nói với bên ngoài là hai vị công tử đều không hề có chút quan hệ nào với ngươi cả, ngươi có tin không?” Tiêu Vân Chước kích thích nàng ta.
Quản Trân Nhi vừa nghe, lập tức phát điên.
“Ngươi muốn làm cho Sầm đại ca chán ghét ta! Tại sao ngươi lại muốn Sầm đại ca chán ghét ta! Tại sao ngươi không chết đi…”
Quản Trân Nhi trong cơn thịnh nộ, âm phong chợt nổi lên, quỷ hồn vừa nãy vẫn còn bình tĩnh trong nháy mắt trở nên khủng bố, toàn bộ xông thẳng về phía Tiêu Vân Chước.
Nhưng bàn tay Tiêu Vân Chước vừa giơ lên, một lá bùa bay ra, ném thẳng vào mặt Quản Trân Nhi rồi bốc cháy.
Trong nháy mắt Quản Trân Nhi cảm thấy hồn phách mình trở nên yếu ớt rất nhiều, nàng ta căn bản không biết Tiêu Vân Chước đã làm gì mình!
“Ngươi cứ quay về chỗ ngươi rơi xuống nước đợi đi, ở đây dương khí mạnh, một sợi linh hồn nho nhỏ của ngươi không được bao lâu sẽ tiêu tan trong bầu trời, đưa về âm dương, ngay cả luân hồi cũng không tiến vào được. Đây vốn chính là báo ứng mà ngươi phải gánh chịu.” Tiêu Vân Chước trầm giọng nói.
Nói xong, Quản Trân Nhi có cảm giác như mình đang vô thức bay về phía hồ nước kia.
Nếu như Quản Trân Nhi có thể nghĩ thông suốt mà buông tay thì có lẽ còn có cơ hội được đầu thai, nhưng trong đầu nàng ta chỉ còn lại có Sầm công tử. Sự chấp nhất này khiến cho nàng ta không thể đi được, mà phong thủy nơi đây lại hóa thành âm sát, Quản Trân Nhi cũng trốn không thoát. Một linh hồn bị suy yếu, chưa đến một tháng sẽ trở thành tàn hồn, lại thêm mấy tháng nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Quản Trân Nhi còn không đến một tháng để suy ngẫm về cuộc đời của mình.
Sinh cơ nằm chính trong tay nàng ta.
Mà những lời này của Tiêu Vân Chước còn lại chỉ đơn giản là một sự trả thù nho nhỏ.
Nàng không muốn siêu độ cho một linh hồn dơ bẩn như vậy, tốt nhất là để nàng ta biến mất cùng với sự ngu dốt của mình, nếm trải cảm giác tuyệt vọng khi chờ đợi linh hồn mình biến mất.
Chẳng bao lâu, sự yên tĩnh đã trở lại với trại ngựa.
Các thiếu gia tiểu thư các nhà cũng đều vội vàng trở về.
Quản Trân Nhi lại lần nữa trở lại chỗ nàng ta rơi xuống nước, cho dù cố gắng thế nào thì nàng ta cũng bị mắc kẹt ở đây. Nơi này vô cùng thanh tĩnh, nàng ta muốn làm gì cũng không được, mà Tiêu Vân Chước còn nói rằng nàng ta sẽ hoàn toàn biến mất…
Nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, giống như có thứ gì đó thiêu đốt linh hồn của mình, vô cùng khó chịu!
Đặc biệt là khi nhớ tới Sầm công tử, Quản Trân Nhi càng tức giận hơn.
Nàng ta thực sự tức giận!
Rõ ràng nàng ta chết thảm như vậy, nhưng lại không có ai giúp đỡ nàng ta! Nàng ta còn phải trơ mắt nhìn mình từ một người bị hại đáng thương biến thành một nữ nhân đáng chết!
Chờ khi những lời đồn này truyền đến tai Sầm đại ca, hắn sẽ nghĩ về nàng ta thế nào?
La Phi Diên cũng là một người đã chết, nhưng Sầm đại ca lại có thể vì nàng ấy mà canh giữ cả đời.
Nhưng nàng ta thì sao? Vì sao cũng là người bị hại chết giống như thế mà nàng ta vẫn không thể so sánh được với La Phi Diên?
Nàng ta chỉ xử trí một mã phu thôi mà, là một bình dân ti tiện! Còn La Phi Diên thì sao? Nàng ta lại bị người lăng nhục, còn suýt nữa đã sinh hài tử. Một thân thể dơ bẩn như vậy, tại sao Sầm đại ca lại nhớ mãi không quên? Tại sao lại không thể dùng thái độ công bằng đối xử với nàng ta được?
Quản Trân Nhi càng nghĩ lại càng thấy oán hận, nhưng khi oán khí trên người càng nặng thì lại càng thấy đau đớn.
Khối phong thủy tự nhiên này trong lúc vô hình đã cân bằng khí tức của nàng ta, khiến nàng ta không thể trở thành một lệ quỷ. Nàng ta càng oán hận thì âm khí lại càng yếu ớt.
…
Trên đường phố kinh thành.
Ánh hoàng hôn buông xuống mọi ngóc ngách, rặng mây đỏ lại lộ ra mấy phần buồn thảm.
Sau khi xe chở tù nhân từ trại ngựa xa xôi về tới, một đường đi thẳng, thiếu nữ bên trong xe chở tù cuộn tròn người lại, dáng vẻ đáng thương thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô nương trẻ tuổi, sắc mặt khiêm tốn, mờ mịt lại sợ hãi.
Nàng ấy trông giống một nạn nhân vô tội, khó ai có thể liên hệ nàng ấy với một hung phạm g.i.ế.t. người.
Phía trước còn có người nha môn khua chiêng gõ trống yêu cầu người dân nhường đường, động tĩnh lớn như vậy càng hấp dẫn mọi người tiến đến nhìn xem.
“Một nha đầu vừa gầy vừa nhỏ như vậy lại là hung phạm g.i.ế.t. người sao? Nàng ấy g.i.ế.t. ai?” Đám người ven đường vây xem náo nhiệt liên tiếp đặt câu hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT