Lâm Phu Tử và Tiêu Vân Chước trò chuyện càng nhiều, trong lòng càng ngạc nhiên, có nhiều suy nghĩ hai người hợp nhau vô cùng, bàn luận trên trời dưới biển, không giống như thầy trò mà ngược lại giống như hảo hữu nhiều năm không gặp.
Oanh cầm sư đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn.
Nàng là Môn chủ của Thần Ẩn Môn, tất nhiên phải vô cùng thông tuệ mới được, nếu không căn bản không học được Huyền Thuật tối nghĩa khó hiểu này.
Nếu như không phải Môn chủ tiền nhiệm đi sớm, Tiêu Vân Chước căn bản không cần bất kỳ phu tử gì, dựa vào truyền thừa của sư môn và năng lực lĩnh ngộ tự thân, có thứ gì mà không học được?
Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tiêu Văn Việt mới trở về từ trong điền trang, lúc vội vàng chạy tới, lại nghe thấy muội muội nhà mình đang trò chuyện đĩnh đạc với Lâm Phu Tử.
Hai người đang nói đến một số vùng khỉ ho cò gáy, pháp luật không thể đến, quen thói xấu, rồi lại chuyển sang nói tới thuyết pháp "Hình sinh lực, lực sinh cường, cường sinh uy, uy sinh đức, đức lại sinh hình", mới nhắc đến miệng, bỗng nhiên lại dính dáng đến vài điển tịch, người nghe như được mở rộng đầu óc.
Những tri thức loạn thất bát tao này đang dùng phương thức vô cùng mạnh mẽ chui vào trong đầu hắn...
Chỉ là, càng khiến cho đầu óc Tiêu Văn Việt không chịu nổi chính là, muội muội của hắn...
Không chỉ biết chữ, còn hiểu những thứ này?
Những điển tịch đó hắn chưa nghe thấy bao giờ, chưa bao giờ được học, lại được nàng nói hết sức bình thường.
Tiêu Văn Việt đứng đó, bước chân dường như không di chuyển được.
Nghe vậy mà chấn kinh, lại chết lặng.
Luyện chữ?
Còn luyện chữ gì? Học thức của muội muội hắn, chung quy lại là hắn kém hơn...
Đột nhiên rất phiền muộn, hắn thở dài một cái, lại có chút ảo não, lúc trước tâm thế thích làm gì thì làm vào thời khắc này hoàn toàn sụp đổ, hắn quả thực là khó mà chấp nhận được, đứa nhỏ năm đó mình tốn sức nuôi sống, vừa quay đầu đã thành... quái vật hắn không hiểu.
Đúng, chính là tiểu quái vật.
Những năm này hắn được mẫu thân quản giáo, sớm đã thành thói quen, không có oán hận, nhưng giờ khắc này... Tựa như có một sự không cam lòng sâu sắc phun trào trong huyết mạch, khiến cho hắn lần đầu tiên vô cùng căm hận chính mình gầy yếu và dốt nát.
"Nhị ca, huynh ngây ngốc đứng đó làm gì?" Hắn nhíu mày, có hơi xuất thần, ngay cả Tiêu Vân Chước đi đến bên cạnh, hắn cũng không có chú ý đến.
Hắn bình thường lại từ trong sự khiếp sợ, nhìn muội muội có vẻ ngoài vô hại, đột nhiên cảm thấy trong miệng có hơi đắng chát: "Các ngươi nói rất hay, ta nghe... cũng có chút chấn động."
Giọng điệu này, là sự thất bại khó mà diễn tả được bằng lời.
Bây giờ, Tiêu Vân Chước còn phản ứng đến hắn đây...
Còn chờ thêm nữa, chờ nàng học được nhiều hơn, hiểu được nhiều hơn, quay đầu lại phát hiện ở phía xa có người ca ca ngu xuẩn ngoại trừ tính toán thì cái gì cũng không hiểu đứng đấy, có thể sẽ ghét bỏ hắn hay không?
Có người ca ca như thế, hình như là rất mất mặt.
"Những năm này Lâm Phu Tử đã đi qua rất nhiều nơi, không giống ta lúc trước chỉ sinh hoạt ở Quan Tây, trước đây ta đã nghĩ, chờ ta tích đức nhiều hơn, không sợ đoản mệnh nữa, thì sẽ đi ngao du khắp nơi một chút, nhưng bây giờ gặp Lâm Phu Tử, hình như là ta đã hoàn thành tâm nguyện sớm rồi, thật sự là vui vẻ." Tiêu Vân Chước không hề che giấu tâm trạng của mình chút nào.
Có công việc tốt, dĩ nhiên phải vui mừng một chút.
Nhưng vì sao biểu cảm của nhị ca lại cứng ngắc như vậy, tựa như đưa đám vậy.
"..." Tiêu Văn Việt nhìn muội muội, há to miệng, giờ khắc này có hơi nghi ngờ, bản thân mình mở miệng nói ra lời này có phải vô cùng dung tục không có nội hàm hay không?
"Hôm nay huynh cứ là lạ." Tiêu Vân Chước nhíu mày: "Mặc dù có hơi nhợt nhạt, nhưng cũng không phải điềm đại hung... Được rồi, nhị ca huynh tự chơi đi, ta phải vào rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT