Tiêu Vân Chước lúc này mới đẩy cái gói lớn bên cạnh mình ra.
Nàng biết rằng chính mình không thể dùng bản lĩnh đường ngang ngõ tắt này để kiếm tiền, vận may sẽ giúp nàng kiếm được không ít thứ, nhưng số tiền này có được là do đánh cược, mà kết quả của tiền đặt cược này chính là Tống Thừa mất đi hết thảy, loại thắng lợi này làm nàng giống như một tên tiểu nhân ăn cắp vậy.
Tiền của hắn thì cứ trả lại hắn là được.
Trong lòng Tiêu Vân Chước cũng tiếc của, tức giận hầm hừ.
Rất nhanh, Tùng Thúy đã mang đồ vật đến trước mặt Tống Thừa: “Mấy thứ này là do tiểu thư nhà chúng ta đánh cược rằng ngươi bị hủy tư cách nên thắng được, tiểu thư nói rằng nàng cầm thứ này sẽ bất an nên cho ngươi, ngươi thu lại đi, sau này nhớ phải chăm sóc hài tử ngươi cho tốt…”
Tống Thừa ngẩn ra một chút, Tùng Thúy nhanh chóng quay trở về xe ngựa, mà xe ngựa cũng nhanh chóng biến mất ở trước mặt hắn.
Mở ra vừa thấy là một bộ y phục đơn giản nhưng lại sạch sẽ, một cây trâm bạc tầm thường, còn có một cái trống bỏi nho nhỏ, còn ở trong bộ y phục kia thế mà lại bỏ…một chồng ngân phiếu.
Giá trị không nhỏ.
Tống Thừa không khỏi cười nhạo chính mình.
Hắn bị mất hết tất cả, bị người lên án, mấy người bằng hữu tri kỷ trước đây tuy rằng ngại với tình cảm mà bảo vệ tính mạng của hắn, nhưng trong lòng cũng hoàn toàn không tin rằng hắn không hề hay biết…Sau khi bệ hạ hạ chỉ, bọn họ càng khinh thường nói thêm vài câu với hắn…
Người hủy hết cả đời của hắn là nàng, nhưng không ngờ…
Trên con đường cùng đó, người giúp đỡ hắn, vẫn là nàng.
Hắn không có tư cách từ chối nhận gói đồ nặng nề này, vì thê nhi, ân huệ này hắn đành phải đồng ý.
Việc đã đến nước này, Tống Thừa cũng không còn quan tâm đến cái gọi là tôn nghiêm nữa, bước chân nặng nề và chết lặng bước đi tìm Hạ thị và hài tử.
Lúc này Hạ thị đang bị đồng tộc chặn cửa nhục mạ, trên gương mặt trắng nõn thậm chí bị mấy bạt tai, nội tâm bất lực và tuyệt vọng cũng dần dần khiến cho lòng nàng ấy nảy sinh mấy phần oán hận…
Cho đến khi một cái tát nữa sắp rơi xuống, Tống Thừa che ở trước người, mới dường như giông tan bão tạnh, mặt trời ló ra.
Những người bị liên lụy nhiều nhất trong gia tộc Tống thị chỉ là họ hàng gần, còn những người họ hàng xa hơn thì chỉ có thanh danh bị ảnh hưởng một chút mà thôi.
Sau khi Tống Thừa trở về, hắn chia số tiền Tiêu Vân Chước cho thành mấy phần, trong đó hơn một nửa dùng để xoa dịu mấy người đồng tộc. Rốt cuộc thì nếu không dùng bạc lấp kín miệng những người đó thì bọn họ căn bản không thể rời khỏi kinh thành.
Chẳng mấy chốc, một nhà ba người rời xa kinh thành, chẳng biết đi đâu.
Chẳng qua sau khi bọn họ rời đi, có người gửi thứ gì đó đến Tiêu gia.
Tiêu Vân Chước mở ra xem, đó là một cái nghiên mực và một bức thư.
Thư là của Tống Thừa viết, nói rằng nghiên mực này là thứ mà hắn yêu thích nhất, Hạ thị phải liều mạng lắm mới bảo toàn được thứ này, không phải là báu vật quý hiếm gì mà chỉ là một nghiên mực cổ mà hắn ngẫu nhiên có được, tạm dùng để trả ân tình tặng bạc của nàng.
Tiêu Vân Chước cẩn thận quan sát, phát hiện ra nghiên mực này có mùi mực thoang thoảng, âm thanh đá trong trẻo, đơn giản tao nhã, nhìn vào vết dán và vết mài quả thực có thể nhìn ra được nghiên mực này là đồ đã có từ lâu, hơn nữa thứ này mang chính khí, rõ ràng đã được những người đại tài dùng rất nhiều năm. Có thể được Tống Thừa quý trọng như thế, chắc hẳn cũng phải có chút xuất xứ.
Dùng nó vẽ bùa tất sẽ làm ít công to, hiệu quả của bùa chú sẽ càng tốt hơn.
Tiêu Vân Chước nhớ tới số bạc bị mất kia, lại vuốt ve nghiên mực tuyệt diệu này. Giờ khắc này, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT