"Ngọc Nhi nói, ngươi không quen biết nhiều người, trong nhà chắc chắn vô cùng nhàm chán, cho nên mới lôi kéo ngươi đi ra ngoài chơi, lát nữa chúng ta đi mua đồ trang sức, lại đi xem son phấn! Lần trước ta đã muốn nói, ngươi xinh đẹp như vậy, sao lại mộc mạc thế chứ? Chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một phen, nhất định có thể giống như tiên tử!" Mạnh Vịnh Tư vẻ mặt cao hứng.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Tề Ngọc Nhi vội vàng gật đầu: "Ngươi cũng đã biết, mẹ ta mặc dù chưa từng gặp ngươi, nhưng trong lòng đã coi ngươi như cô nương ruột thịt, cả ngày ở trước mặt ta khen ngươi, nói ngươi không chỉ có ánh mắt tinh tường còn giỏi giang, đã có thể đi theo tổ mẫu trong nhà học quản gia rồi! Ta cũng sắp ghen ghét đến chết mất!"

Nói là ghen ghét, thật ra cũng vui vẻ.

Nhưng nàng ta cũng có chút khó nghĩ, Tiêu Vân Chước quản gia như thế nào, chỉ với cái miệng này của nàng... Vừa mở miệng, câu nào câu nấy đều không dễ nghe, tổ mẫu nhà nàng có thể chịu được sao?

Hai người bọn họ một trái một phải, Tiêu Vân Chước bị kẹp ở giữa, bị lắc đến sắp đứng không yên rồi.

Tiêu Vân Chước chọn trái chọn phải, chọn một bộ trang sức nhìn đơn giản nhất, rất không nỡ.

Những đồ trang sức này nhìn rất đẹp, rất thích, nhưng có thích đến đâu, cũng không sánh được với kim ngân đang bày ở trước mắt khiến cho nàng cao hứng.

"Đây là phong cách cũ hồi xưa rồi! Đừng đừng, tuyệt đối không hợp với ngươi!" Tề Ngọc Nhi vô cùng quả quyết đẩy đồ trở về, sau đó ánh mắt lại tiếp tục lóe lên nói: "Các ngươi có phát hiện ra hay không, hôm nay những trà lâu, tửu lâu đó có nhiều người đến vô cùng?"

Đồ trong tay Tiêu Vân Chước biến mất, hai mắt choáng váng.

"Tối hôm qua, cha ta trở về, ta nghe ông ấy nhắc đến, hình như là phò mã bị bệ hạ tống giam rồi." Mạnh Vịnh Tư vội vàng bồi thêm một câu.

"Chính là chuyện này à!" Tề Ngọc Nhi thở dài: "Nghe nói đại công chúa khóc đến đứt từng khúc ruột, sáng sớm đã vào cung, hiện tại cũng không biết thế nào..."

"Đại Phò mã rốt cuộc đã phạm phải tội gì? Không phải là... Mưu phản chứ?" Mạnh Vịnh Tư nhỏ giọng đến lạ.

"Làm sao có thể chứ, hắn sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này, cha ta nói, là đạo đức cá nhân không được, hại chết người, nhưng cụ thể là gì, cũng chưa rõ lắm, cho nên lát nữa chúng ta đến trà lâu ngồi một chút, cũng nghe ngóng xem..." Tề Ngọc Nhi vô cùng tò mò.

Nhưng không thể xem thường một trà lâu đơn giản, chỗ này, tin tức truyền đi nhanh nhất.

Những chuyện này, các nhà đều thích nghe ngóng, mà những người hầu biết rõ nguyên nhân không dám trắng trợn khoa trương, chắc chắn sẽ lén lút bán tin tức đi, mà bán tin tức ở nơi nhiều người là dễ làm người khác chú ý nhất, cho nên cũng truyền đi nhanh nhất.

"Đúng rồi, Tống phu nhân còn truyền tin cho mẹ ta, hi vọng mẹ ta có thể thuyết phục cha ta, để cha ta giúp xin tha cho nhi tử của bà ấy..." Mạnh Vịnh Tư lại nói.

"Bà ấy cũng đã liên hệ với mẹ ta rồi... Nói như vậy, những người lui tới trước đây, bà ấy đều cầu xin? Vậy chắc chắn đây không phải chuyện nhỏ!" Tề Ngọc Nhi giật mình.

Tiêu Vân Chước nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên mở miệng: "Cầu xin cho Tống Thừa thì có lẽ còn được, cầu xin cho Phò mã, không tốt."

Nàng vừa mới mở miệng, hai người cùng nhau nhìn về phía nàng.

"Ngươi biết à?" Mạnh Vịnh Tư khiếp sợ không gì sánh nổi.

Tiêu Vân Chước yên lặng nhẹ gật đầu.

Hai người nghe xong, nào còn nhớ đến mua đồ nữa, nhìn nhau một cái, nói với chưởng quỹ: "Mấy thứ này, đều đưa tới Tiêu phủ!"

Nói xong, trực tiếp kéo Tiêu Vân Chước đến trà lâu gần nhất chọn một gian phòng nhỏ ngồi xuống, sau đó cùng nhau nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước.

Trong đầu Tiêu Vân Chước đều là mấy món... đồ trang sức đắt đỏ này.

Bi phẫn muốn từ chối, tiền dưỡng lão của nàng!

"Phò mã Tống gia..." Tiêu Vân Chước bị các nàng nhìn chằm chằm đến bất đắc dĩ, đành phải nói một câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, trên đường phố bên ngoài lại truyền đến một trận rối loạn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play