“Đệ đệ của Tiêu Nhị Lang? Ha!” Người Thôi gia cười lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là không sợ chết! Thế mà lại còn tự dâng mình tới cửa, còn hẹn chúng ta tới nơi hẻo lánh này, đây chính là ngươi tự tìm!”

“Không…nhất định là có hiểu lầm rồi…Ta tới đây là để…” Khuôn mặt Tiêu Văn Yến lộ vẻ hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Ngươi…các ngươi có thù oán với nhị ca ta sao?”

Hai huynh đệ Thôi gia liếm môi, trên mặt lộ rõ vẻ hung ác.

“Tiêu gia Nhị Lang cao quý có bao giờ nhìn trúng loại người ti tiện như chúng ta chứ? Chỉ sợ là chưa bao giờ để chúng ta vào mắt! Chỉ là không ngờ Tiêu Nhị Lang lại nỡ từ bỏ thân đệ đệ của mình, đưa ngươi đến đây để chúng ta được xả giận. Nếu như thế thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí!” Huynh đệ Thôi gia cười châm chọc.

Bọn họ đã chấm dứt lui tới với Tiêu Văn Việt từ lâu rồi!

Quả thực trước kia bọn họ đã từng xưng huynh gọi đệ với Tiêu Nhị Lang, Tiêu Nhị Lang ra tay hào phóng, kết giao không ít bằng hữu.

Nhưng người này âm tình bất định!

Lúc ấy bọn họ mời Tiêu Văn Việt đến phủ làm khách, chẳng qua chỉ là lúc say rượu nói năng quá mức, ghét bỏ thân hình gầy gò ốm yếu của hắn không giống nam nhân, nhưng ai mà biết được đối phương lại mang thù đến vậy. Chỉ trong vòng ba ngày, toàn kinh thành đều biết nam nhân Thôi gia thân to rễ nhỏ!

Ngay cả chuyện từ nhỏ bọn họ đã uống thuốc cũng bị truyền ra ngoài, sau nhà bọn hắn phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể dời mấy tin đồn đó đi được!

Rốt cuộc thì uống thuốc cường thân cũng không tốt, nếu truyền vào trong cung thì sinh kế của nhà hắn chỉ sợ sẽ bị hủy!

Chuyện bọn họ uống thuốc thì người ngoài căn bản không biết, chỉ duy nhất Tiêu Nhị Lang tinh ranh như giặc, tới nhà hắn làm khách nghe được một chút mà lại có thể đoán ra hết được!

Chính hắn là người đã lan truyền chuyện này!

Chỉ là chuyện này không mấy thể diện nên bọn hắn cũng không tìm Tiêu Nhị Lang tính sổ, bây giờ sinh kế của nhà bọn hắn cũng đã ổn định hơn nhiều, cũng không sợ mấy tin đồn vớ vẩn này nữa. Khó khăn lắm mới quên được chuyện xưa, nhưng không nghĩ tới Tiêu Nhị Lang lại chủ động tới cửa!

Hai người siết chặt nắm tay, bước tới từng bước một, nhấc Tiêu Văn Yến lên như xách một con gà con.

Hai chân Tiêu Văn Yến quẫy đạp không ngừng.

“Đại tiểu thư, có cần hỗ trợ không?” Tùng Thúy hỏi.

“Đệ đệ chưa nói gì thì tức là chưa cần nhỉ?” Ánh mắt Tiêu Vân Chước chợt lóe, vẫn bình tĩnh nói.

Có mấy người bị đánh là đáng đời.

Tai vạ đổ máu này là từ ý xấu mà ra.

Hôm qua mới bị nàng thu thập một trận, lòng không tình nguyện mà trải qua một đêm, ngày hôm sau liền rủ nàng cùng ra ngoài? Trong lòng sao lại có ý tốt cho được?

Hơn nữa, việc cậu ta bị đánh có liên quan đến nhị ca, nhất định trong này phải có nguyên nhân gì đó mà ngay cả nhị ca cũng không chịu nổi.

Tiêu Vân Chước không mở miệng, xa phu không nhúc nhích, Tùng Thúy cũng bất động.

“Bốp bốp”, hai cái tát giáng thẳng vào mặt Tiêu Văn Yến, lập tức mặt mũi sưng phù, máu mũi cũng chảy ra.

Rất đáng thương.

Cả người Tiêu Văn Yến như rã ra từng mảnh, cậu ta cảm thấy trên người rất đau, nước mắt giàn dụa, không nhìn rõ được gì.

Nhị ca…lừa cậu ta!

“Chính là nhị ca của ngươi tự mình đưa ngươi tới, có trách thì cũng đừng trách chúng ta! Nhưng ngươi về thì nói cho hắn biết, ngay cả thân đệ đệ cũng bỏ được thì mấy nợ cũ năm xưa cũng không phải là không thể cho qua. Chúng ta đã quen biết một thời gian, quả thật cũng nên có kết thúc.” Huynh đệ Thôi gia thô bạo nói, đột nhiên lại có chút tò mò: “Mà tiểu tử ngươi lại có vẻ hứng thú bừng bừng tới đây như vậy là bị lừa à? Nhị ca đã hứa cho ngươi lợi ích gì rồi?”

Vừa nghe thấy câu hỏi này, Tiêu Văn Yến liền trợn trừng mắt, hối hận đến cực điểm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play