Tiêu Vân Chước im lặng nhấp một ngụm trà, gã thương nhân buôn ngọc họ Lương này có lẽ ban đầu chỉ nghĩ đến đầu cơ trục lợi, nhưng tuy rằng ông ta chưa dùng vũ khí g.i.ế.t. người nhưng cuối cùng vẫn là làm hại mạng người.

“Tiểu nhân…tiểu nhân…” Thương nhân kia ngập ngừng nói.

Hộ vệ trực tiếp gác đao trên cổ ông ta, ngay lập tức, toàn thân người này run rẩy, mồ hôi lạnh cũng toát ra.

Run rẩy nói: “Vương gia tha mạng…Tiểu nhân, tiểu nhân thật lòng muốn đưa khối ngọc này cho ngài, chỉ là người đồng bạn kia của ta không muốn, chỉ muốn đem đồ về bán kiếm một khoản lớn. Mà miệng hắn cũng không sạch sẽ, tức giận nắm ngài cùng với Hồng đại nhân kia. Hồng đại nhân tức giận mới đánh hắn mấy bản tử, không ngờ hắn bị đánh rồi vẫn còn không thành thật, còn đòi hồi kinh cáo ngự trạng, Hồng đại nhân cũng là sợ bẩn thanh danh của ngài nên phái người giam lại, hắn lại nhất thời nghỉ quẩn nên mới tự đâm đầu vào khối ngọc mà chết.”

Lương lão gia vội vàng nói.

Đến tận lúc này mà vẫn không cam lòng, trong lời nói vẫn tỏ ý bào chữa cho chính mình.

Trong lòng Nguyên Nghiêu khiếp sợ, không ngờ một khối ngọc như thế này mà còn có thể liên lụy đến mạng người, tức giận đến tận cùng.

“Bổn vương còn sợ hắn cáo trạng sao? Khối ngọc này chuyển về đến kinh thành rồi mới vào tay ta, trước đó ta hoàn toàn không biết gì cả, có quan hệ gì với ta chứ? Ngươi thật to gan, dám làm bổn vương bị liên lụy.” Nguyên Nghiêu vô cùng tức giận.

Người này dám nói ra lời này, chính là uy hiếp hắn!

Hắn đã thu khối ngọc, bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Nếu án tử này nháo ra, tất nhiên phụ hoàng sẽ khiển trách hắn nhận quà từ thương nhân.

Nhưng những thứ này…hắn sợ sao?

Quà hắn nhận được cũng nhiều lắm, nhưng thứ nào cũng công khai, nếu hắn dám nhận thì sẽ không nhận lén lút. Mỗi năm hắn được cái gì ngon cái gì vui đều có báo cáo chi tiết trên bàn phụ hoàng hắn rồi!

“Kéo xuống cho bổn vương! Giao cho Hình Bộ, lại đi Lại Bộ một chuyến, xử lý cả Hồng đại nhân gì đó cho bổn vương!” Nguyên Nghiêu tức giận muốn hộc máu: “Nếu ngươi đàng hoàng, bổn vương không ngại ngươi lợi dụng ta để kiếm chút lợi ích, nhưng ngươi lại lừa gạt bổn vương, thật chán sống rồi!”

Lương lão gia vừa muốn kêu tha mạng thì ngay sau đó đã bị bịt miệng kéo ra ngoài.

Nguyên Nghiêu nhớ tới khối ngọc không tì vết kia, toàn thân cảm thấy khó chịu.

“Chờ khi nào nhi tử của chủ ngọc hồi kinh thì đem hết toàn bộ số ngọc đã điêu khắc trả lại cho hắn, ngoài ra…ngoài số tiền mà họ Lương kia bồi thường thì bổn vương lại bồi thường cho hắn thêm một ngàn lượng bạc nữa…” Nguyên Nghiêu lại sắp xếp, hạ nhân bên cạnh cẩn thận lắng nghe.

Trà vào miệng, thấy có mấy phần chua xót.

Tiêu Vân Chước nghe Tam vương gia này xử trí nhẹ nhàng như vậy, cũng không có ý kiến gì.

Vốn chính là thiên chi kiêu tử, cho dù có thử nếm trải cuộc sống bao nhiêu thì cũng không thể thật sự hiểu được nỗi khổ của bá tánh.

“Tiêu cô nương, ngươi tính toán thật đúng là lợi hại, quả nhiên ta không nhìn lầm người!” Nguyên Nghiêu vô cùng kích động, lại có chút tự hào: “Ánh mắt bổn vương cũng không tồi, thế mà lại có thể phát hiện viên trân châu như Tiêu cô nương! Không biết Tiêu cô nương có ý định thu đồ đệ không? Nhất định ta phải bái ngươi làm sư phụ để học được bản lĩnh kỳ diệu này của ngươi!”

“…” Tiêu Vân Chước im lặng nhìn hắn, sau đó nghiêm túc nói: “Tam vương gia và ta không có duyên phận thầy trò, hơn nữa nếu gia nhập vào môn, quan sát thiên cơ thì sẽ làm tổn hại đến tuổi thọ.”

Vừa nói như vậy, trong ánh mắt Nguyên Nghiêu lộ ra mấy phần mất mát.

“Thật là đáng tiếc, từ nhỏ ta đã hy vọng có một vị thần tiên từ trên trời hạ xuống, mang ta đi tới một thế ngoại đào nguyên. Cho dù ta không có vinh hoa phú quý cùng với thân phận hoàng gia này cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng lắm…” Nguyên Nghiêu thở dài một tiếng, ủ rũ hơn nhiều.

“Nếu lòng yên tĩnh thì cho dù ở nơi đâu cũng đều là thế ngoại đào nguyên, sao Tam vương gia không nghĩ thoáng hơn một chút?” Tiêu Vân Chước nói nửa thật nửa giả.

Lòng yên tĩnh? Không có mấy người có thể đạt tới.

Thế tục vừa phiền nhiễu lại ầm ĩ, sao có thể sánh được với sự yên bình thoải mái của Thần Ẩn Môn?

Chỉ tiếc sư môn tránh xa thế tục, xung quanh ngay cả quỷ cũng không có chứ đừng nói là người, với tình trạng của nàng nếu cứ ở đó mãi thì nàng sẽ không sống được bao lâu.

“Đại sư nói rất có đạo lý! Vậy ta đây sẽ làm tục gia đệ tử, tu hành ở ngay trong kinh thành!” Nguyên Nghiêu vỗ bàn, nghiêm túc tỏ rõ lập trường.

Tiêu Vân Chước lại im lặng cúi đầu.

Mấy lời nói ngốc nghếch thế này, nghe rồi cũng không biết phải đáp lại thế nào cả, làm khó nàng quá rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play