Ngô Tam đột nhiên nóng nảy, doạ cho Tiêu Vân Chước giật mình.

Chỉ là Ngô Tam còn chưa nhào tới, người đã té lăn trên mặt đất, người này lại ôm chặt lấy chân mình: "Chân của ta... Đại ca, huynh tha cho ta đi, ta không muốn chết, không muốn chết..."

Tiêu Vân Chước tặc lưỡi: "Bây giờ mới biết sai, đã muộn rồi?"

Phần thịt đùi của Ngô Đại bị tổn thương sau đó bị độc chết, bây giờ Ngô Tam bị Cần Nương ảnh hưởng, lại thêm bản thân chột dạ quấy phá, cho nên mới cảm giác thấy chân mình đau.

"Người này không còn gì để xem nữa." Tiêu Vân Chước thỏa mãn rời đi, lại đến chỗ phạm nhân bị hủi.

Tiêu Văn Việt liếc nhìn Ngô Tam một cái, chỉ cảm thấy người này điên đến mức hơi quỷ dị, chẳng lẽ thật sự là gặp quỷ hay sao? Nhất là lúc nhìn thấy muội muội của hắn, giống như là nhìn thấy Diêm Vương, bị doạ cho mặt mũi trắng bệch.

Nhưng muội muội hắn...

Cũng không dọa người chứ?

Phạm nhân bị hủi được giam cách Ngô Tam không xa, rất hiển nhiên căn phòng giam này điều kiện càng kém hơn rất nhiều, mặt đất ẩm ướt, tổng thể toả ra một mùi mục nát mốc meo, sát vách giam giữ mẹ của phạm nhân, mấy phòng giam gần đó đều là phòng trống.

Vì để tránh cho hai mẹ con này tìm chết, bọn họ còn bị treo lên, tay chân cột xích sắt, miệng cũng bị lấp kín, hai mắt cụp xuống giống như là ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi nghe thấy cửa nhà lao phát ra tiếng động, lúc này mới chậm rãi mở mắt nhìn sang.

Nhìn thấy người tới là Tiêu Vân Chước, ánh mắt của kẻ bị hủi cũng lộ ra mấy phần sát ý.

Ngục tốt tiến lên bỏ đồ trong miệng ra.

"Là ngươi." Kẻ hủi vừa nhìn thấy Tiêu Vân Chước: "Hôm đó còn chưa từng hỏi cô nương đến đâu."

Giọng nói của hắn ta khàn khàn, nghe có mấy phần đáng sợ, so với du hồn dã quỷ không thấy ánh mặt trời còn u ám hơn mấy phần, khiến cho người ta rất khó chịu.

Tiêu Văn Việt kinh ngạc lại khiếp sợ, nghĩ một chút, vẫn đưa tay cản Tiêu Vân Chước ra sau lưng.

"Thì ra chính là thiên kim tiểu thư." Kẻ hủi lại nhìn lướt qua Tiêu Văn Việt: "Ta còn tưởng rằng ngươi là cao nhân mà La gia mời tới, không nghĩ tới cũng giống như nữ nhân kia, các ngươi thanh cao, kiêu ngạo, xem thường nam nhân như ta?"

"Đúng vậy, ngươi bẩn như thế." Tiêu Vân Chước ghét bỏ mở miệng: "Ta hôm nay tới đây, là tặng cho ngươi vài thứ."

Nói xong, Tiêu Vân Chước móc đồ mà mình đã chuẩn bị ra.

Nàng lấy ra một bình sứ nhỏ, sau khi mở ra, bảo ngục tốt đổ thứ bên trong lên người tên hủi, trong này chứa nước bùa chú do nàng đặc chế.

"Làm phiền ngươi lột áo hắn ta ra, ta vẽ vài thứ." Tiêu Vân Chước lại nói.

"???" Tiêu Văn Việt tràn đầy không hiểu.

Ngục tốt cũng không hiểu, nhưng cũng nghe lời, lập tức động thủ.

Tiêu Vân Chước bảo người ta lại bịt miệng tên hủi này lại, sau đó tới gần hơn một chút, móc ra một cây chuỷ thủ từ trong ngực, như thể không nhìn thấy vết thương vì dùng hình trên người đối phương, trực tiếp chọn một vị trí, dùng lưỡi dao vạch tới.

Nàng ra tay cũng không nặng, so với vết thương khác, chút vết dao ấy thậm chí cũng không tính là gì.

Nhưng hành vi của nàng thực sự quỷ dị, tên hủi dữ tợn trừng mắt, mà Tiêu Vân Chước thì phối hợp vẽ bùa mà nàng nên vẽ, nhưng trong giây lát, một đạo phù chú đã khắc trên người hắn ta.

Sau một khắc, Tiêu Vân Chước lẩm bẩm trong miệng, sắc mặt trầm tĩnh, theo từng tiếng chú, âm khí vốn dĩ dây dưa ở bên nàng tức thời di chuyển mục tiêu, đi về phía tên hủi.

Âm khí chui vào thân thể của hắn ta, bắt đầu ăn mòn linh hồn của hắn ta.

Tên hủi chỉ cảm thấy thân thể có chút khó chịu, đột nhiên, toàn thân rét run, giống như là có một đôi tay lớn bóp chặt lấy trái tim ông ta, khiến máu huyết của hắn ta cũng muốn tuôn ra.

Khó chịu, vô cùng khó chịu, nhưng lại không giống như là nỗi khổ trên da thịt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play