La nhị tiểu thư dứt khoát lại trực tiếp, đi tới trước mặt Tiêu Vân Chước, ánh mắt sắc bén cảnh cáo.
“Theo ta được biết, phàm là đèn lồng treo ở nơi đó không có ai động tới thì đều có thể chọn mà, phải không?” Tiêu Vân Chước kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó lại nhìn qua nữ quỷ đang bay ở bên cạnh, chỉ thấy nữ quỷ này gặp muội muội của mình mà cũng không hề có phản ứng gì cả.
La nhị tiểu thư cau mày nhìn nàng: “Ngươi giả ngốc cái gì hả? Ai mà không biết ngươi chọn đèn này là có dụng ý gì.”
Tiêu Vân Chước nhìn bộ dáng tức giận của đối phương, có chút khó hiểu.
Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hoài nghi và không mấy vui vẻ của người khác, Tiêu Vân Chước cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân.
Chiếc đèn này là một đôi, một cho khách nam và một cho khách nữ.
“La cô nương, ngươi hiểu lầm rồi. Tiêu cô nương không biết chuyện của Sầm công tử, nàng ấy chọn chiếc đèn này chỉ là thưởng thức cách chế tác nó thôi. Chuyện của tỷ tỷ ngươi nàng chỉ biết sơ một chút, càng không biết chuyện về Sầm công tử.” Mạnh Vịnh Tư vội vàng đứng ra nói.
Vừa rồi nàng ấy chỉ lo nói đến chuyện bi thảm của La Phi Diên mà quên mất Sầm công tử cũng thường tới nơi này để tưởng nhớ người xưa!
La nhị cô nương phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là bởi hôm nay Sầm công tử cũng đến, cho nên mới sẽ hiểu lầm Tiêu Vân Chước, cho rằng nàng là vì Sầm công tử kia nên mới chọn thứ này!
“Thật sao?” La Phi Nguyệt cau mày, cẩn thận nhìn Tiêu Vân Chước: “Nếu ngươi không biết thì chuyện này là ta không phải, chỉ là…Tiêu cô nương, thứ này đối với ta có ý nghĩa đặc biệt, nếu như lúc bình thường thì không sao, nhưng hôm nay tỷ phu ta cũng ở đây, ta cũng không hy vọng có người dụng tâm kín đáo lợi dụng tỷ tỷ ta, cho nên ngươi có thể đưa cái này lại để ta cất đi được không?”
La Phi Nguyệt là người thẳng thắn dứt khoát, Tiêu Vân Chước có thể nhìn ra được từ khi nàng ấy là người đầu tiên đứng ra chơi đàn.
“Không được.” Tiêu Vân Chước từ chối: “Ta không có ý gì với Sầm công tử cả, chỉ là vật này vẫn đang hữu dụng với ta.”
Sắc mặt La Phi Nguyệt lập tức tối sầm.
Chỉ là một chiếc đèn lồng mà thôi, ngoại trừ để chiếu sáng thì cũng chỉ là cơ hội để gặp gỡ khách nam, mà nếu dùng để chiếu sáng thì cái nào mà không được?
Tiêu Vân Chước nói thứ này còn hữu dụng, còn không phải là để dụ dỗ tỷ phu của nàng à?
“Nếu La nhị tiểu thư không ngại, sao chúng ta không đi cùng với nhau luôn? Ngươi dùng thứ này để tưởng nhớ người xưa, ta cũng muốn dùng thứ này để tìm tung tích một người, cũng không mâu thuẫn gì cả.” La Phi Nguyệt đang định nổi giận thì nghe Tiêu Vân Chước lên tiếng.
Những lời này vừa nói ra, La Phi Nguyệt liền bối rối, không hiểu nàng muốn làm gì.
“Hả, ngươi cầm đèn của tỷ tỷ ta cũng thôi đi, còn muốn lợi dụng cả ta nữa sao? Muốn để cho tỷ phu ta thấy ngươi và ta ở chung vui vẻ, cho rằng ngươi có duyên phận với La gia ta sao? Tiêu cô nương, ngươi cũng đừng coi ta là đồ ngốc chứ?” La Phi Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi tức giận hét lên.
“La nhị cô nương, tính cách ngươi quá mức cương ngạnh, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn.” Tiêu Vân Chước liếc nhìn nàng, dứt khoát nói thẳng: “Ta rất có hứng thú với vụ án mất tích của tỷ tỷ ngươi, nên ta muốn dùng cây đèn này để tìm thi cốt của tỷ tỷ ngươi. Ngươi là người thân của người chết nên ta mời ngươi đi cùng cũng là chuyện đương nhiên mà.”
Nàng vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Mọi người vừa thấp thỏm vừa khẩn trương nhìn La Phi Nguyệt, mà La Phi Nguyệt cũng giống như nghe được chuyện buồn cười nhất.
Tiêu Vân Chước thế mà lại nói muốn tìm tỷ tỷ của nàng!
“Ngươi…quả thực quá hoang đường! Ngươi và tỷ tỷ ta không thân cũng chẳng quen, ngươi cho rằng ta sẽ tin mấy chuyện ma quỷ của ngươi sao?” La Phi Nguyệt cười châm chọc.
“Ta nói thật thì ngươi lại không muốn tin, chẳng lẽ chỉ có cách nói “dụ dỗ Sầm công tử” mới có thể khiến ngươi thoải mái sao?” Tiêu Vân Chước nhìn thẳng nàng: “Nếu ngươi không muốn đi cùng thì thôi, nhưng cũng đừng có cản trở.”
La Phi Nguyệt nhìn thấy thái độ không biết hối cải này của nàng làm cho bất mãn, nổi giận đùng đùng.
Thấy thế muốn lao thẳng tới cướp lại cây đèn kia, nhưng còn chưa kịp bước đi đã bị Mạnh Vịnh Tư nhào tới chặn người lại.
Mạnh Vịnh Tư cực kỳ kích động: “Đừng! La nhị cô nương! Nàng có thể làm được! Tiêu cô nương nói nàng đi tìm thi cốt thì nhất định có thể tìm thấy!”
“…” Tề Ngọc Nhi có chút hối hận vì đã không kịp thời giữ chặt Mạnh Vịnh Tư.
Người này đã bị Tiêu Vân Chước cho ăn canh mê hồn, không cần Tiêu Vân Chước mở miệng mà Mạnh Vịnh Tư đã giống như một tiểu tướng ngốc ngếch liều mạng tiến lên chém g.i.ế.t.. Vừa rồi mới nói vị hôn phu của nàng ấy không ra gì, bây giờ lại còn dám dõng dạc nói rằng Tiêu Vân Chước có thể tìm được La Phi Diên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT