Tiêu Trấn Quan vô cùng lo lắng chuyện của nữ nhi, càng lo lắng hơn là đứa nhỏ này thật sự đi lệch đường.
"Đứa nhỏ nhà Mạnh gia kia... cha chưa từng gặp, nhưng nghe đại ca con nói, phẩm chất bình thường, Chước Nhi, cha tất nhiên sẽ thay con lựa chọn một mối hôn sự cực tốt, con đừng tự suy nghĩ..." Giờ phút này Tiêu Trấn Quan đã có loại cảm giác làm cha mẹ vất vả rồi, nhẫn nhịn lạnh mặt nhiều năm như vậy, hiện tại cũng bất đắc dĩ tan ra rất nhiều.
Tiêu Vân Chước khẽ gãi đầu, chỉ cảm thấy đầu óc của hai cha con này không phải rất tỉnh táo.
Lớn thì quan tâm vớ vẩn, nhỏ thì nhảy nhót lung tung.
Tiêu Vân Chước mệt mỏi liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đi về phía Tiêu Văn Yến dùng lực vỗ lên đầu nó một cái: "Đây là lần thứ hai nha."
"..." Tiêu Văn Yến bị đau: "Cha! Cha thấy không, nàng lại đánh con, con chỉ nói thật, nàng dựa vào cái gì mà lại đánh con?"
"Ta còn phải trò chuyện với bằng hữu, các ngươi ra ngoài nói chuyện đi." Tiêu Vân Chước không khách khí tiễn khách.
Lúc Cần Nương hành hạ Ngô Tam đã tiêu hao quá lớn, nàng phải hỗ trợ nuôi dưỡng hồn phách một chút, lại niệm kinh loại trừ oán khí, chờ mấy ngày nữa vụ án của Ngô Tam được điều tra rõ ràng, chắc là có thể đưa Cần Nương đi luân hồi.
"Bằng hữu?" Tiêu Trấn Quan nhíu chặt mày.
Không phải đứa nhỏ này trở về một mình sao?
Ông ấy định mở miệng hỏi một chút, nhưng Tiêu Vân Chước lại đưa tay đẩy bọn họ ra ngoài, Tiêu Trấn Quan cũng không tiện cứ đứng ỳ ở viện tử của nữ nhi không đi, chỉ có thể đàng hoàng đi ra ngoài, cả một bụng bực tức cứ vậy không phát ra được câu nào.
Trong chốc lát, nhị nhi tử của ông ấy cũng mang theo vẻ mặt mất kiên nhẫn tới đây.
Nhìn thấy ông ấy và Tiêu Văn Yến đều đứng ở cửa viện tử, Tiêu Văn Việt nhịn không được bật cười một tiếng: "Cha, hai người đứng đây làm Môn Thần à?"
Chuyện trong nhà này thật sự là càng ngày càng lạ.
Cha hắn đã dám tiễn mẫu thân hắn ra ngoài dưỡng bệnh đã không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới còn có lúc cha hắn ăn quả đắng, nhìn sắc mặt này, không giống như là làm cha, càng giống như con cháu hơn.
Đương nhiên, những lời này, Tiêu Văn Việt cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, biểu cảm trên mặt thì cũng không quá cung kính.
"Nhị Lang, vì sao bên ngoài lại có lời đồn về tiểu muội con và Mạnh Bình Chương?" Tiêu Trấn Quan thẳng thắn mở miệng, ánh mắt nghiêm túc lại áp bách.
Tiêu Văn Việt nghe vậy cũng không kinh ngạc, ngoan ngoãn cười nói: "Cha, chuyện này cha hỏi con làm gì?"
"Con còn giả vờ giả vịt! Đại ca con đã nói với ta rồi, con và Mạnh Bình Chương rất thân thiết! Trưởng tử của Mạnh gia bị hại không rõ, hơn phân nửa là các con làm hại." Tiêu Trấn Quan cả giận nói.
Tiêu Văn Việt nghe vậy, nhưng lại không hề sợ hãi: "Cha, người không hỏi thăm một chút à? Trưởng tử Mạnh gia còn là do con cứu đó. Con rảnh rỗi không có việc gì nên mới hại hắn rồi lại cứu hắn à? Tiểu muội tặng thuốc tốt cho Mạnh gia, đắc tội với Mạnh Bình Chương, bây giờ ngay cả con hắn ta cũng không để ý tới, người tới tìm con tính sổ, có phải là tìm nhầm người rồi hay không?"
Chuyện trưởng tử Mạnh gia bị bắt cóc, thật sự là hắn rõ ràng từ đầu đến đuôi.
Lúc ấy Mạnh Bình Chương là bạn tốt của hắn, dĩ nhiên hắn phải nghĩ cho tiền đồ của bạn mình, cho nên hắn dựa vào cái gì mà đi ngăn cản?
Về phần sau đó cứu người... Vốn dĩ cũng không nghĩ tới, vừa lúc gặp được Tam vương gia, mà hắn vừa vặn cũng thiếu một cơ hội để kết bạn với Tam hoàng tử, so sánh với lợi ích đưa tới cửa, tiền đồ của bạn tốt cũng không còn quan trọng như vậy nữa.
Nhưng hắn làm việc xấu sao?
Không có.
Không chỉ không có, mà hắn còn làm được chuyện tốt nữa.
Cho nên giờ phút này bị cha ruột chỉ trích, Tiêu Văn Việt càng không thể không biết xấu hổ và chột dạ, thậm chí vô cùng thản nhiên.
"Gần đây Mạnh tiểu công tử vui vẻ nhảy nhót khiến Mạnh Bình Chương bị chọc tức, nên muốn bêu xấu tiểu muội thôi, nếu như người thật sự để hắn ta cưới tiểu muội, chỉ sợ hắn ta cũng không vừa mắt ấy." Tiêu Văn Việt nói xong, lại cà lơ phất phơ nói tiếp: "Hơn nữa, một chút gió thổi cỏ lay mà thôi, có gì đâu mà cuống lên? Mạnh Hầu Gia cũng định tách Mạnh Bình Chương ra, không bao lâu nữa, Mạnh Bình Chương chỉ là con rơi của Hầu môn, hắn ta ồn ào có ai tin chứ?"
Tiêu Văn Việt vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đã biết tất cả mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT