Tiêu Văn Yến không nghĩ tới, mẫu thân sinh bệnh, A Nguyên tỷ tỷ thế mà cũng phải về nhà!

Nhìn Khương Nguyên khóc lóc thảm thiết, Tiêu Văn Yến dường như cũng quên chuyện bị Tiêu Vân Chước đánh, lập tức hét lên: “Con không muốn A Nguyên tỷ tỷ đi! Tại sao Tiêu Vân Chước về lại đuổi tỷ con đi chứ, phụ thân, ngài cũng quá nhẫn tâm rồi!”

Năm đó sau khi Tiêu Vân Chước mất tích, Khương thị tỏ ra vô cùng thương tâm, người Khương gia cũng lần lượt đến đây thăm hỏi an ủi, còn dẫn Khương Nguyên còn nhỏ tới đây.

Khương thị và Khương Nguyên gặp nhau từ lúc đó.

Nữ nhi nhà Khương gia đông đảo, Khương thị liền mở miệng xin cho Khương Nguyên đến ở cùng bà ta.

Người Khương gia cũng hy vọng duy trì mối quan hệ tốt đẹp lâu dài với Tiêu gia, cũng vui lòng để hài tử lại. Những chuyện này, Tiêu Trấn Quan sau này mới biết, nhưng lúc ấy Khương Nguyên đã ở lại trong nhà nửa tháng, đưa về lại cũng không hay.

Hiện giờ đột nhiên đưa người về lại lại có vẻ giống như bọn họ qua sông đoạn cầu với Khương gia.

Tiêu Trấn Quan nghe tiếng nhi tử khóc nháo, lại nhìn dáng vẻ khổ sở cầu xin của Khương Nguyên, cũng rất khó xử.

“Khương Nguyên, không phải là cô phụ không muốn giữ con lại, mà là cô mẫu không còn ở đây, ngày thường cũng không còn ai hỏi han chuyện của con nữa, chỉ sợ con cảm thấy bị bỏ rơi…”

“A Nguyên đều hiểu, chỉ là nơi này chính là nhà của con, con không muốn đi đâu hết…Con nguyện ý đi theo hầu hạ lão thái thái, nếu như có chuyện gì thì con bẩm báo lão thái thái là được…Cô phụ, cầu xin ngài…” Khương Nguyên vội vàng nói.

Tưởng tượng đến dáng vẻ mình phải đi lấy lòng lão thái thái, Khương Nguyên cũng thấy khó chịu.

Nhưng chỉ có một con đường để đi.

Ai biết cô phụ lại nhẫn tâm đến thế, đưa cả thê tử kết tóc ra ngoài!

Chẳng qua lấy lòng lão thái thái cũng không phải là chuyện xấu, sau lưng lão thái thái chính là Hoắc gia. Tình cảnh Hoắc gia bây giờ còn tốt hơn cả Tiêu gia nữa…Nhiều nhất nàng ta chỉ phải chịu đựng vài ba năm, lớn tuổi rồi, dù sao lão thái thái cũng phải tìm một mối hôn sự cho nàng ta. Mấy năm nay nàng ta cũng đã tích góp được nhiều danh tiếng, sau này lại nỗ lực, nhất định sẽ trở nên nổi bật!

Chỉ là sau chuyện này, Khương Nguyên đột nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Dựa vào sự sủng ái của người khác mãi cũng không được, cô mẫu tốt với nàng ta đấy, nhưng vừa nói đi là đi, để lại nàng ta bơ vơ không nơi nương tựa…

Từ nay về sau, nàng ta phải nỗ lực nắm bắt tất cả mọi cơ hội, tuyệt đối không thể để bản thân mình phải rơi vào hoàn cảnh xấu hổ đáng thương này nữa!

“Phụ thân, nếu ngài vẫn cứ khăng khăng đưa A Nguyên tỷ tỷ đi thì cũng đưa con đi đi luôn!” Ở bên cạnh, Tiêu Văn Yến vẫn còn khóc nháo.

Tiêu Trấn Quan suy nghĩ thật kỹ.

Rốt cuộc thì Khương Nguyên cũng đã được nuôi dưỡng ở Tiêu gia nhiều năm như vậy, đột nhiên đưa về rất dễ bị người ta chỉ trích, có thể còn có người sẽ cảm thấy Khương Nguyên phạm sai lầm nên mới bị đuổi đi, như thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Khương Nguyên. Đã đưa Khương thị đến am ni cô, Khương Nguyên lại trở về, đương nhiên Khương gia sẽ phái người tới hỏi, đến lúc đó nếu làm lộ ra chuyện cũ thì sẽ có chút phiền phức.

Hiện giờ Khương Nguyên lại nguyện ý đi theo lão thái thái…

“Nếu con đã nghĩ kỹ rồi thì sau này nhớ đi qua chỗ lão thái thái thường xuyên hơn. Mấy thứ trong viện con thì không cần thay đổi gì hết, mấy thứ cô mẫu cho con thì con cứ giữ lại, nếu muốn thứ gì thì cứ nói với lão thái thái là được…” Tiêu Trấn Quan thở ra một hơi.

Khương Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ cô phụ!”

Nói xong, thân mình yếu ớt kia của Khương Nguyên đột nhiên nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Văn Yến vô cùng lo lắng: “Phụ thân! Sức khỏe A Nguyên tỷ tỷ vốn đã yếu ớt rồi, hôm nay còn bị Tiêu Vân Chước làm cho sợ hãi, lúc về lại suýt bị đuổi ra ngoài. Phụ thân xem đi, nàng đã sợ đến mức này rồi…”

“Mau đưa biểu tiểu thư trở về nghỉ ngơi, lại mời đại phu tới!” Tiêu Trấn Quan cũng không ngờ Khương Nguyên sẽ thương cảm đến mức như vậy.

Ông ấy là nam tử, không có tâm tư tinh tế như vậy.

Thậm chí ông ấy vẫn cho rằng hài tử của ai thì người đó phải chịu trách nhiệm, cho dù điều kiện có tốt đến mấy cũng không bằng ở với phụ mẫu thân sinh, so với ở chỗ này ăn nhờ ở đâu thì có lẽ Khương Nguyên sẽ càng thích quay trở lại Khương gia hơn…

Nhưng không ngờ rằng Khương Nguyên lại có tình cảm sâu sắc với Tiêu gia đến vậy!

Bởi vậy, quả thật không thể ép buộc người quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play