"Đệ còn nhớ những tiền vàng châu báu đó của biểu tỷ không? Cô mẫu luôn nói nguồn gốc của những thứ đó... không quá chân chính, đệ nói xem nàng không biết về bói toán đoán chữ, tại sao phải giả bộ bày quầy bán hàng? Sẽ không phải là... là dựa vào đó để giao dịch gì đó không hay với người khác chứ? Ta nghe nói trong dân gian có vài tên lừa đảo, sẽ giả dạng thành thần côn gì đó để lừa tiền, đệ nói xem biểu tỷ... không phải là làm những chuyện này chứ?"

Khương Nguyên thật lòng cảm thấy tiền mà Tiêu Vân Chước kiếm được có vấn đề.

Nàng cứ luôn thần bí, chắc chắn là lén lút làm những việc không thể để lộ ra ngoài.

Tiêu Văn Yến lập tức khẩn trương.

Tên lừa đảo! Tỷ tỷ ruột của cậu sao?

Chỉ với bộ trang phục này, nhìn thì cũng có chút giống.

Ánh mắt của hai người quá mức thẳng thắn, Tiêu Vân Chước không muốn phát hiện cũng khó.

Một lớn một nhỏ xúm lại cùng một chỗ xì xào bàn tán, nhìn đã thấy là không hề có ý tốt, nhưng hôm nay việc nàng phải làm vẫn chưa làm xong, không thèm để ý đến hai người không cần thiết này.

Tiêu Vân Chước tiếp tục chờ, hai người kia vẫn như cũ đứng ỳ ở đó không đi, lại còn đuổi hạ nhân đi, sau đó ra vẻ trốn đến nơi yên tĩnh để quan sát nàng.

Rất giống hai kẻ ngốc.

"Tiểu thần tiên, đoán một chữ." Một lát sau, người mà Tiêu Vân Chước chờ đã tới.

Đối diện nàng là một hán tử khoảng ba lăm, ba sáu tuổi.

Đối phương mặc trường sam, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc, bên cạnh có một nữ nhân xinh đẹp, nữ tử này Tiêu Vân Chước biết, người này là Tề Tam Nương, bà chủ của một quán rượu nhỏ gần đây.

Hôm qua Tiêu Vân Chước coi số mạng cho Tề Tam Nương, bởi vì tính chuẩn, đối phương còn cho nàng không ít tiền, nói hôm nay sẽ dẫn nhân tình của nàng ta tới để xem, bảo nàng giúp đỡ nhìn xem duyên phận này rốt cuộc có được hay không.

"Tam Nương nói ngươi tính rất chuẩn, nếu ngươi nói hay, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi." Nam nhân mặt mày hớn hở, mười phần đại khí.

Nhưng nữ quỷ vẫn luôn đi theo Tiêu Vân Chước lại đột nhiên nóng nảy.

Mấy ngày nay, Tiêu Vân Chước ngày ngày niệm kinh cho nó, dẹp được không ít oán khí, nữ quỷ đã rất ít khi nhe răng trợn mắt muốn ăn người.

Tiêu Vân Chước tựa như không cảm giác thấy sự thay đổi của nữ quỷ, chỉ bình tĩnh trải trang giấy trước mặt nam tử kia: "Viết một chữ đi."

Trên mặt nam nhân mang theo nụ cười, cây bút vung lên một cái, trên giấy hạ xuống một chữ "Phiến" (贩: buôn bán).

"Khách nhân muốn hỏi tài vận?" Tiêu Vân Chước nói.

"Không sai." Đối phương cười tràn đầy tự tin.

Tiêu Vân Chước cầm một nhánh cây trong tay, chỉ vào chữ này, nói: "Buôn bán, từ bối (贝) sinh ra phản (反), bối trong tiền tài (钱财), phản trong phản phục tráo trở (反复), nói cách khác, tiền tài vào trong tay ngươi, hay thay đổi, luôn phải phí hết tâm tư mới có thể giữ lại được... Tài vận của khách nhân không tốt lắm hả?"

Sắc mặt của nam tử đối diện không còn tốt nữa.

Tiêu Vân Chước không quan tâm đối phương có vui vẻ hay không, lại nói: "Chữ này của ngươi... viết nhanh viết ẩu, đối lập với phía dưới, bên trái hạ bút lại quả quyết, mực đậm, mặc dù tài vận của ngươi không tốt, nhưng trong tay ngươi có một ít tiền của, phần của cải này... lớn che nhỏ, tiền tới người tan, mắt nhỏ thẳng dài, trong nhà có người bị bệnh ở trên giường... Lại nhìn bên phải, cuối bút là thanh long, nhưng đuôi lại không có mũi nhọn, hiển nhiên chính là... vạn sự đều hung."

Tề Tam Nương nghe xong, mặc dù không hiểu nhiều, nhưng luôn cảm thấy cũng không phải là lời hữu ích gì.

Không tự chủ được đứng cách sang bên một chút.

"Ta sợ ngươi nghe không hiểu, giải thích rõ một chút nhé?" Tiêu Vân Chước cười, ngay thẳng nói: "Vị khách nhân này, con đường tiền tài của ngươi bất chính, thế nhưng trong nhà từng có một người bệnh nặng liệt giường, ngươi không chỉ không cứu, ngược lại còn chiếm hết tiền bạc, còn chọc giận khiến đối phương mất mạng? Ngươi nhìn chữ ngươi viết đi, buôn bán, muốn buôn bán, nhưng hai điểm bên dưới chữ "bối" này lại viết to như người, nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng ngươi làm buôn bán người nữa."

"Im ngay! Đang yên đang lành, xúi quẩy!" Nam nhân tức giận, đưa tay muốn hất tung cái bàn.

Tiêu Vân Chước kịp thời đè lại mặt bàn, trong mắt mang theo ý lạnh: "Ngươi không ngừng chiếm của cải của người khác, còn bán con người ta, đôi tay này, cũng không sạch sẽ, đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play