Tiêu Vân Chước nghiêm túc nhận lấy nghiên mực, lộ ra vẻ mặt vui cười vô cùng nhu thuận với đại ca nhà mình.
"Mấy ngày này đại ca còn phải ra ngoài à?" Tiêu Vân Chước bắt đầu nghiêm túc hỏi.
"Qua năm mới, những học sinh từ nơi khác vào kinh thi cũng bắt đầu lục tục đến rồi, những người này cả đường phong trần mệt mỏi đến đây, lại đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, học chính sợ bọn họ không quen khí hậu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã mời lớp con cháu trong kinh lấy thân phận chủ nhà tiếp đón bọn họ, đến lúc đó ta cũng phải ra cửa thành nghênh đón, dẫn một số học sinh tìm kiếm khách điếm thích hợp để dừng chân..." Tiêu Văn Dũ vui vẻ nói ra.
Những học sinh tới từ nơi khác này, đối với bọn họ mà nói, tồn tại mối quan hệ cạnh tranh cực lớn với nhau, nhưng đối với triều đình mà nói thì lại khác, đây đều là nhân tài mới của triều đình, không được phép có nửa điểm sơ xuất.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có thể ra mặt chiêu đãi những học sinh từ nơi khác này, nhất định phải nhận được đề cử của phu tử mới được.
Hơn nữa, cạnh tranh chỉ là nhất thời, tương lai nếu như vào con đường làm quan, quan hệ nhân mạch tốt cũng có thể quyết định thành tựu trong tương lai.
Học thức của hắn không tính là tốt nhất, nhưng ở thư viện rất có nhân duyên.
Phu tử cũng khen ngợi tính cách cởi mở của hắn, cho nên cũng cho hắn một suất, tên tuổi của ba người học sinh mà hắn phải tiếp đón đã được xác định từ trước rồi, chắc là trong mấy ngày này có thể đến Kinh Thành, hắn nhất định phải đến cổng thành chờ.
"Đại ca đã đặt trước quán trọ nhà ai rồi?" Tiêu Vân Chước mở miệng hỏi.
"Dĩ nhiên là quán trọ Trạng Nguyên, quán trọ này bao năm nay đều là nơi mà đám học sinh vừa ý nhất, hàng năm số học sinh ở quán trọ này đỗ cũng nhiều hơn ở những quán trọ khác." Tiêu Văn Dũ trả lời như chuyện đương nhiên.
"Đổi nhà khác đi!" Tiêu Vân Chước bấm ngón tay tính toán một chút.
"Thiên Khôi phạm sát, Hỏa Quỷ nhập, thế cục này không nên đến nơi có nhiều người, tốt nhất chọn một quán trọ ít người, yên tĩnh nhiều nước, có thể bình ổn lửa giận trong lòng."
Tiêu Văn Dũ nghe rõ câu phía sau kia.
Suy nghĩ một chút: "Trong phủ của chúng ta ngược lại là có một nơi rất hay như muội nói, viện tử góc Tây Bắc, có cửa nhỏ bên ngoài, ao nước trong phủ vòng qua chỗ đó, chỉ là quá yên tĩnh, gần như không gặp người."
"Không gặp người tốt, yên tĩnh chút, dễ đọc sách hơn." Tiêu Vân Chước gật đầu.
"Vậy ta bảo người thu dọn viện tử kia, vốn dĩ ta cũng muốn mời người vào nhà mình ở, nhưng lại sợ người khác cảm thấy ta cố ý nịnh bợ..." Tiêu Văn Dũ bất đắc dĩ cười nói.
"Bản thân đại ca tài học không tính là quá kém, nhà chúng ta lại có chút của cải, cho dù có nịnh bợ, cũng là người khác nịnh bợ huynh, huynh suy nghĩ nhiều quá rồi..." Tiêu Vân Chước thẳng thắn.
Tiêu Văn Dũ nhìn muội muội ruột của mình, càng ôn hoà hiền hậu hơn rồi.
Muội muội nói đúng, quả thực hắn không nên quá băn khoăn đến suy nghĩ của người khác.
Mời ba học sinh kia vào viện bên, chăm sóc cũng thuận tiện, dù sao cũng tốt hơn Trạng Nguyên Lâu kia, ồn ào, không cách nào yên tâm đọc sách.
Lão thái thái và Tiêu Trấn Quan nghe hai huynh muội trò chuyện với nhau ngươi tới ta đi, cũng cố gắng hết sức kìm nén biểu hiện.
Nhất là Tiêu Trấn Quan, giờ phút này cũng có chút bội phục trưởng tử rồi.
Đứa nhỏ này đi theo lão thái thái học được không ít thứ, bây giờ thậm chí còn thành thục cả thuật đưa đẩy mà ngay cả lão thái thái cũng không hiểu, nhìn mà xem nói những lời như dỗ trẻ con, tung hứng đưa đẩy như thật, thảo nào mà Chước Nhi lại càng thích người đại ca này.
Hôm nay đại phu rất bận, xem xong cho Khương thị, vừa vặn xem bệnh cho Tiêu Văn Dũ.
Cơ thể hắn khoẻ mạnh, quả thực không có gì đáng ngại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT