*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Trường Ca mờ mịt: "Cái gì mà ta mới biết, chẳng lẽ người biết từ lâu rồi sao?"

Thương Dung gật gật đầu.

Lạc Trường Ca không tin: "Tuy trong thành Vân Tụ xảy ra không ít chuyện, nhưng chúng ta gặp nhau chưa được ba ngày, mà ta và A Sở đã làm bạn gần nửa hoa giáp [1], sao ngươi có thể biết mà ta lại không biết được?"

[1] 半甲子 (Bán giáp tử): Thường thì 1 giáp bên mình là 12 năm, nhưng tra hanzi thì nó để 1 giáp này là 60 năm (có lẽ là do bên Trung khác bên mình hay sao đó), mà hoa giáp (tức lục thập hoa giáp) bên mình cũng là 60 năm nên mình xin phép để là hoa giáp nhé.

Thương Dung khoa tay ra hiệu: Lâu vậy mà vẫn không nhìn ra, nguyên nhân chắc chắn là do ngươi rồi. Về phần ta, hành động của họ thật sự quá rõ ràng, ngày đầu tiên các ngươi đến thành Vân Tụ ta đã nhìn ra rồi. Nên khi lên kết giới Thạch Thê, ngươi hỏi ta vì sao Úc sư điệt không trực tiếp dẫn chúng ta cùng đi mà chia làm hai nhóm, ta mới đáp hắn sẽ không nắm tay ngươi và cũng càng sẽ không nắm tay ta vì hắn chỉ biết dẫn vị bạn chí cốt mặc bạch y kia của ngươi thôi.

Lạc Trường Ca: "......"

Lạc Trường Ca, phong chủ Đạo Tiên Phong, tu sĩ đứng đầu lạc tu, phong thái tự do, cách đối nhân xử thế chẳng dựa vào ánh mắt của thế tục, nhưng lại... rất bảo thủ từ xương tủy. Hắn cảm thấy sư đồ phải ra sư đồ, dù Sở Hàn chiều Úc Tử Khê có hơi quá mức, hắn vẫn cảm thấy bọn họ chỉ là sư đồ, chưa từng nghĩ theo hướng khác. Ngay cả khi ở khách điếm trong thành Vân Tụ, hắn nhắc Sở Hàn đừng quá đắm chìm vào nó, sợ y sẽ vì Úc Tử Khê mà làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, nhưng nhìn hai người tình cảm nồng thắm trước mắt, cái gì mà sư đồ tình thâm chứ, e là sắp cút lên giường luôn rồi!

Lòng Lạc Trường Ca thầm cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt quét qua Úc Tử Khê, cuối cùng dừng lại trên người Sở Hàn: "A Sở, ngươi lại đây, ta muốn hỏi ngươi cái này."

Sở Hàn đang bám trên mũi Úc Tử Khê đếm lông mi của hắn, Lạc Trường Ca gọi y hai lần y mới quay đầu lại: "Ngươi hỏi đi."

Lạc Trường Ca xua tay: "Ngươi lại đây trước đi rồi ta hỏi."

"Chỗ này đâu có người ngoài, cần gì phải thần bí tới mức đó." Sở Hàn chậm rãi trượt xuống khỏi mặt Úc Tử Khê, hai tay ôm một lọn tóc của hắn, "Tử Khê, mang ta qua đi."

Cát trên đất quá dày, bây giờ thân hình của y quá nhỏ, căn bản là không cách nào tự do đi lại được.

Lạc Trường Ca bò lên kiếm Hồng Lưu, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "A Sở, ngươi ngồi xuống đây đi rồi nói."

"Tại sao?" Sở Hàn khó hiểu, bám vào bé biến thái như vầy cũng không được sao?

Lạc Trường Ca vội la lên: "Ngươi mau xuống đây đi, chuyện gấp đó."

"Vậy được rồi." Sở Hàn duỗi tay nhỏ gãi gãi tai Úc Tử Khê: "Tử Khê, thả ta xuống đi."

Úc Tử Khê cười híp mắt: "Vâng."

Úc Tử Khê ngoan ngoãn đặt Sở Hàn xuống cạnh Lạc Trường Ca, sau đó giúp y sửa sang lại vạt áo, lúc này mới hài lòng đứng ra xa.

Sở Hàn đung đưa chân: "Ngươi đã tránh ra rồi, có chuyện gì thì nói mau đi."

Kiếm Hồng Lưu quá cứng, ngồi cộm cả mông, hoàn toàn không thoải mái như trên người Úc Tử Khê, Sở tiên sư không muốn ngồi đây quá lâu.

Lạc Trường Ca tóm lấy tay Sở Hàn: "A Sở, ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và Úc Tử Khê là thế nào?"

Sở Hàn cau mày: "Sư đồ đó, sao vậy?"

Sức tay của Lạc Trường Ca càng lớn: "Ngươi đừng có giả vờ với ta, ngươi biết là ta không hỏi cái này mà."

Sở Hàn mờ mịt: "Vậy chứ ngươi hỏi cái gì?"

Sắc mặt Lạc Trường không được tốt lắm: "Ta hỏi có phải trừ quan hệ sư đồ ra, các ngươi còn có quan hệ khác không?"

Sở Hàn không chút che giấu: "Có." Hắn là chàng vợ của ta á.

Lạc Trường Ca tuyệt đối không ngờ rằng Sở Hàn lại thành thật như vậy!

Lạc Trường Ca cắn răng: "Ngươi thích hắn?"

Sở Hàn gật đầu: "Ừ, hắn cũng thích ta, khá trùng hợp mà."

Lạc Trường Ca quăng tay Sở Hàn đi, thấp giọng phẫn nộ: "Các ngươi là sư đồ, sao có thể thích lẫn nhau được? Ngươi có biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nói ngươi thế nào không?"

Sở Hàn nhàn nhạt nói: "Người khác nói ta thế nào thì đâu có liên quan gì đến ta?"

Lạc Trường Ca nóng nảy: "Sở Hàn à, ngươi đừng có giả ngu với ta. Lúc Đạp Tuyết chết, Tu Chân giới đã đồn rằng ngươi máu lạnh vô tình, sau đó ngươi lại một mồi lửa đốt cháy Duyệt Tiên Đài, thiêu chết hơn một ngàn bá tánh còn đang sống sờ sờ, bọn họ còn đồn rằng tuy ngươi tu tiên đạo nhưng lại làm vài chuyện hung tàn mà ngay cả sơn tinh yêu mị cũng không làm được, không ít người còn nói không chừng sẽ có ngày ngươi sẽ đọa tiên nhập tà. A Sở ơi, ta tưởng là ngươi biết chứ, tuy rằng bề ngoài mọi người đều cho ngươi mặt mũi, nhưng danh tiếng của ngươi đã đủ tệ rồi, nay ngươi lại còn dây dưa mập mờ với đồ đệ của mình, nếu đồ đệ này là Tống Cảnh Vân hay Dương Lăng thì cũng thôi đi, đằng này lại là Úc Tử Khê vừa mấy lần đắc tội tiên môn các phái, ngươi đây là muốn chết đuối trong biển nước bọt đấy à!"

Sở Hàn vẫn đang không ngừng đung đưa chân, y nhìn Lạc Trường Ca, ánh mắt trầm như mặt hồ tĩnh lặng, giọng lạnh tựa sương tuyết: "Lạc Trường Ca, lúc Đạp Tuyết chết ta cũng đau lòng, nhưng không phải đau lòng nào cũng sẽ không màng ăn uống, đêm nào tỉnh mộng ta cũng khóc như mưa, lúc ta đau lòng thường thích im lặng, mặt cũng hay vô cảm, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?

Với lại chuyện ở Duyệt Tiên Đài ta đã nói bao lần rồi, là bọn họ cầu xin ta, hơn một ngàn người bọn họ quỳ gối dập đầu ở đó xin ta giải thoát cho bọn họ, để họ đi chết. Ngay từ đầu ta cũng không đồng ý, nhưng khi ta xoay người nhìn lại, mấy đứa nhỏ có xương đùi hoàn toàn bị thái hóa vì không chịu nổi đau đớn mà bò lết như sâu bọ đến cạnh chậu than, dùng chút sức lực còn lại của răng mà cắn chậu than rồi sau đó tự thiêu chết mình, ta đã đổi chủ ý.

Suy cho cùng thì thế gian có rất nhiều loại đau đớn khiến người ta muốn chết, nhưng đau đến mức khiến người ta quyết tâm đi tìm chết không nhiều lắm, như kiểu đau đớn đến mức dùng hết sức chỉ vì chết đi này của họ, người ngoài cuộc căn bản không cách nào đồng cảm với đau đớn trong đó được.

Hơn nữa chúng ta cũng chẳng có cách cứu họ, ngay cả trì hoãn bệnh tình giảm bớt đau đớn cho họ cũng chẳng làm được thì dựa vào đâu để khuyên họ kiên trì đây?

Họ chẳng nhìn thấy tia hi vọng nào, mà chúng ta cũng chẳng cách nào cho họ hi vọng, chết chưa chắc đã là chuyện không tốt."

Sở Hàn dừng một chút rồi nói: "Về phần chuyện Tử Khê đắc tội tiên môn các phái, tất cả đều là vì ta, dù có bị chết đuối trong biển nước bọt thì cũng là ta nên chịu, hơn nữa ta cũng không để bụng."

Lạc Trường Ca im lặng hồi lâu, thở dài thật sâu rồi đấm một cái lên ngực Sở Hàn, mắng: "Ngươi đúng là cái đồ không có lương tâm, thích hắn đến vậy à?"

Sở Hàn trả hắn một đấm: "Hắn đáng yêu như vậy, tất nhiên là rất thích rồi."

Vẻ mặt Lạc Trường Ca cạn lời: "Ngươi nói Úc Tử Khê đáng yêu?" Là đôi mắt của ngươi có vấn đề, hay là đầu óc có vấn đề vậy?

Sở Hàn hỏi lại: "Không phải à?"

Lạc Trường Ca la hét trong lòng, đương nhiên là không rồi! Thằng nhãi này nhìn ai cũng như nhìn người chết, ánh mắt lạnh băng không hề có tình cảm, đã thế còn rất thích cười, mắt vừa cong môi vừa nhếch đã khiến người khác sợ vã cả mồ hôi lạnh. Hơn nữa nghe Tô Miên Miên nói hắn ra tay rất độc ác, cũng không nể tình chút nào, dù đối phương là thiếu nữ mười sáu thì hắn cũng không mềm lòng chút nào.

Đáng yêu chỗ nào?

Nếu Úc Tử Khê và Sở Hàn có quan hệ yêu đương, dù Lạc Trường Ca có nói hai câu với Sở Hàn cũng không sao, nhưng nếu là quan hệ trên giường thì thôi vậy, nói với Sở Hàn thì y cũng sẽ không nghe, trái lại có vẻ như hắn là kẻ bụng dạ hẹp hòi.

Lạc Trường Ca run rẩy nở nụ cười: "Đúng vậy, rất đáng yêu, quá là đáng yêu luôn, quả là trời sinh một cặp với A Sở ngươi á."

Sở Hàn: "......" Ngươi cũng giả tạo quá rồi đó.

Lạc Trường Ca gãi gãi khóe mắt rồi nói Đông nói Tây với Sở Hàn vài câu, chợt nói: "A Sở, ta hỏi ngươi, đàn ông với đàn ông lên giường có gì đặc biệt không?"

Sở Hàn cau mày: "Ta chưa từng lên giường với đàn ông, sao ta biết được?"

Lạc Trường Ca chỉ chỉ Úc Tử Khê: "Ngươi có thể tưởng tượng một chút."

Sở Hàn nheo mắt nhìn hắn: "Sao tự dưng lại hỏi ta cái này?"

Lạc Trường Ca nghiêm túc nói: "Ta chưa từng nghe nói đàn ông với đàn ông còn có thể nói chuyện yêu đương, lòng sinh hiếu kỳ thôi. Hơn nữa việc giường chiếu của nam nữ là một dương một âm, một trên một dưới, hợp với lẽ âm dương bổ sung cho nhau của Đạo gia, nhưng nam nam, ta... thật sự không tưởng tượng ra được, chẳng lẽ hai người nằm nghiêng mà làm hả?"

Khóe miệng Sở Hàn giần giật, ban ngày ban mặt mà đàng hoàng hỏi vấn đề này, đúng là con mẹ nó chỉ có ngươi mới làm được.

Sở Hàn mệt tim đáp: "Đàn ông với đàn ông cũng phân trên dưới, hơn nữa thông thường đều sẽ cố định, tất nhiên cũng có số ít là 0.5, 0.5 là trên dưới đều được, cụ thể thì cũng không khác với nam nữ lắm."

Lạc Trường Ca nghe xong thì hiểu tám phần, ồ một tiếng thật dài, sau đó quay đầu hỏi Sở Hàn: "Thế A Sở ngươi là trên hay dưới, hay là năm cái gì đó trên dưới đều được?"

Sở Hàn không hề nghĩ ngợi, vô cùng tự tin nói: "Đương nhiên là ta ở trên rồi!" Thế mà cũng hỏi?

Lạc Trường Ca hoài nghi: "Không phải là ngươi vẫn chưa làm gì với đồ đệ ngươi sao, sao ngươi có thể chắc chắn là mình ở trên?"

Sở Hàn: "Vai vế của ta cao."

Lạc Trường Ca nhíu mày: "Nhưng hắn cao hơn ngươi mà."

Sở tiên sư lạnh lùng nói: "Nông, cạn."

.........

Hơn phân nửa biển hoang bị máu loãng tràn ra nhuộm đỏ, những oán linh trong máu loãng cũng vì nước biển pha loãng mà loãng đi. Nhưng dù có loãng đi thì cũng không đồng nghĩa với việc biến mất. Sở Hàn sợ sẽ làm tổn hại đến bá tánh quanh mình nên đã thiết lập kết giới xung quanh biển hoang để ngừa có người không biết đi vào nhầm mà bị hại.

Thiết lập kết giới xong xuôi, bọn Sở Hàn lập tức khởi hành về Vân Xuyên, Thương Dung cũng cùng về với bọn họ.

Trên đường đi, Lạc Trường Ca nhiều lần hỏi Thương Dung rằng vì sao cứ nhất định đến Vân Xuyên, có phải thành chủ biết y phản bội, đắc tội thành chủ nên mới chạy không, hay là ở thành Vân Tụ chán quá nên mới muốn ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng dù Lạc Trường Ca có hỏi thế nào, đáp án của Thương Dung đều chỉ có một —— Không muốn nói.

Lòng tò mò của Lạc Trường Ca rất nặng nhưng cũng không nặng đến mức khiến người ta giận sôi người, thông thường bị từ chối hai lần thì hắn sẽ không hỏi nữa, nhưng sau khi bị Thương Dung từ chối mấy chục lần, hắn vẫn hỏi như diều gặp gió.

Nhưng mãi đến khi về Vân Xuyên, hắn vẫn chưa hỏi ra.

Vào địa giới Vân Xuyên, bọn người lập tức chia nhau rẽ vào hai đường. Thương Dung theo Lạc Trường Ca về Đạo Tiên Phong, Úc Tử Khê theo Sở Hàn về Lục Trúc Phong.

Khi Úc Tử Khê và Sở Hàn vào tiểu trúc, Tống Cảnh Vân đang quét lá trúc trong sân, vừa thấy Úc Tử Khê là lập tức giơ chổi lên muốn đánh hắn: "Cái đồ ăn cháo đá bát nhà đệ, sư tôn thương đệ như vậy, thế mà đệ lại bắt y, lương tâm của đệ bị chó ăn rồi hả?"

Sở Hàn đang ở trên ngực Úc Tử Khê, hai tay bấu vạt áo của hắn, y ho khan một tiếng rồi uy nghiêm nói: "Cảnh Vân, đừng ồn!"

"Hình như ta nghe thấy sư tôn mắng ta." Tống Cảnh Vân ngẩn ra, ánh mắt ngớ ra nhìn xung quanh, sau đó trực tiếp ôm đầu khóc lóc: "Đều tại đệ Úc Tử Khê! Ta xuất hiện ảo thính rồi!"

Tống Cảnh Vân đang khóc lóc thì bụp, bị vỏ hạt dưa bắn lên mặt.

Tống Cảnh Vân tức giận: "Úc Tử Khê, sao đệ lại ném vỏ hạt dưa lên mặt ta? Đệ tính sỉ nhục ta đấy à?"

Úc Tử Khê cười híp mắt: "Không phải đệ."

Tống Cảnh Vân hừ lạnh: "Đừng giả vờ nữa, ta thấy cả rồi, chính là đệ!"

Úc Tử Khê càng cười tươi hơn: "Thật sự không phải đệ, là sư tôn đó."

Hắn giơ tay chỉ vị sư tôn bé tí ti mặc bạch y trước ngực mình, nói với Tống Cảnh Vân: "Đây, sư tôn ở đây này."

Tống Cảnh Vân thuận thế nhìn xuống trước ngực hắn, miệng há thành hình ○, cậu ta dụi mắt rồi cẩn thận nhìn lại, sợ hãi nói: "Sao sư tôn lại biến thành thế này?"

Sở Hàn giải thích tóm tắt với cậu ta một hồi, Tống Cảnh Vân nghe không hiểu như trong dự tính, có điều Sở Hàn không ngại giải thích lần thứ hai cho cậu ta nghe.

Nghe Tống Cảnh Vân nói đám tu sĩ vây đánh Cổ Lăng đã dựng trại đóng quân xung quanh Cổ Lăng, nhất định phải thuyết pháp với Úc Tử khê, hẳn là sẽ không chịu bỏ qua trong khoảng thời gian ngắn. Khương Tuyệt sợ bọn họ làm loạn nên cũng đại diện Vân Xuyên đi theo, đi cùng còn có phong chủ Thiên Phù Phong, Lục Quân Tiềm. Để không gây thêm rắc rối cho mọi người ở Vân Xuyên, Sở Hàn bảo đệ tử trên phong phải giấu việc Úc Tử Khê ở Lục Trúc Phong, tuy không biết có thể giấu bao lâu nhưng được ngày nào thì hay ngày đấy vậy.

Lục Trúc Phong, ôn tuyền sau núi.

Trăng trên ngọn trúc, gió đêm lướt qua hoa.

Trên bệ đá bên bờ ôn tuyền, một bộ bạch y bé tí chồng lên một bộ hắc y, trên y phục còn rơi vài cánh hoa.

Hơi nước lượn lờ trên ôn tuyền, ánh trăng hiện lên, hoa đào bay bay, trong không khí tĩnh mịch thoang thoảng hương ngọt.

Úc Tử Khê ngồi trong ôn tuyền, lưng tựa vào vách suối, mái tóc đen xõa xuống, từ xương cánh bướm trở xuống đều ngâm trong nước nóng.

Một tay hắn chống đầu, một tay không ngừng khảy chiếc chén ngọc dạ quang [2].

[2] 夜光杯: Chén ngọc dạ quang.

Chén ngọc dạ quang chứa đầy nước nóng trong chén là Sở Han đang ngâm nước nóng

Chén ngọc dạ quang chứa đầy nước nóng, trong chén là Sở Han đang ngâm nước nóng.

Sở Hàn bị hơi nước hun cho đỏ cả mặt, có hơi thở không nổi: "Tử Khê, ta không được rồi, ta có hơi chóng mặt."

※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn là thầy dạy vỡ lòng cho Lạc Trường Ca ó, meo meo ~

1

Sẽ không bám vào Lạc Trường Ca mãi đâu, vì tuy Thương Dung ngạo kiều, nhưng Cái Bóng lẳng lơ lắm.

Bây giờ mọi người đã đoán được anh chồng kim chủ của Khương Tuyệt là ai chưa meo? Tên của người ta xuất hiện nhiều lần lắm rồi á QAQ

1

Sẽ đến bọn họ ngay thôi, mà nếu mọi người không đoán được thì tui cung cấp manh mối cho nè. Chương 4, chương 21 và chương này, xin hãy tìm một cái tên tương đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play