*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Úc Tử Khê ủi ủi vai Sở Hàn: "Chán quá đi."

"Được rồi, con nhẹ chút, tóc bị con nhổ sạch rồi đây." Sờ Hàn búng trán Úc Tử Khê.

Lạc Trường Ca: "Phụt!"

Sở Hàn mờ mịt: "Ngươi cười cái gì?"

Lạc Trường Ca vội xua tay: "Không có gì, chỉ là thấy quan hệ sư đồ của hai người tốt quá nên lỡ phát ra... Ừm, tiếng cười hâm mộ."

Tuy nói thế, nhưng Sở Hàn thấy rõ động tác nhỏ của Lạc Trường Ca —— Hắn dùng ngón tay, chỉ chỉ về phía thành chủ.

Tuy thành chủ đeo mặt nạ, nhìn không thấy mặt, càng không thấy biểu tình, nhưng Sở Hàn vẫn cảm nhận được hơi thở bối rối từ trên người thành chủ.

Lúc này Sở Hàn mới nhận ra, cử chỉ vừa rồi y và bé biến thái quá thân mật.

Y siết chặt tay khụ một tiếng, dẫn đề tài về quỹ đạo cũ: "Dù Liễu Vân Đạo vẫn luôn đi theo ta, thế xin hỏi làm sao thành chủ biết được?"

Thành chủ: "Người mà bỉ nhân [1] phái đi theo dõi Sở tiên sư tình cờ đụng phải hắn ta."

[1] 鄙人 (Bỉ nhân): Kẻ hèn này (Khiêm ngữ, xưa dùng tự xưng mình).

Sở Hàn: "......" Y suy nghĩ đủ phản ứng của thành chủ, lại chỉ không nghĩ tới người này thế mà thành thật như vậy!

Mà bên này, Úc Tử Khê nghe lời buông tóc y ra, tay lại khẽ meo meo vòng tới sau lưng y, đột ngột nhéo nhẹ eo y một cái.

Thằng nhãi này lại phát độc điên cái gì nữa thế! Sở Hàn đè cái tay bên eo kia lại, đang định nhỏ giọng răn dạy nhóc con thì bị tiếng xoảng làm cho giật mình.

Tay khác của thằng oắt con này thế mà bóp nát ly đồng ba chân [2] cạn rượu trên bàn.

[2] 铜酒爵: Search thì ra được mấy cái ly dưới đây:v

2 Search thì ra được mấy cái ly dưới đây v

Sở Hàn: "???" Đồ đệ nhà ta bị làm sao vậy?

Trong lúc nghi hoặc, tay trái Úc Tử Khê dùng chút lực, trực tiếp ôm y vào lòng, cũng nghiêng đầu lạnh lùng nói với thành chủ đang cười tít mắt: "Thành chủ cũng rảnh thật, sư tôn nhà ta đi chỗ nào, thành chủ lập tức phái người đi đến chỗ đó, chẳng lẽ không cảm thấy như vậy rất vô lễ sao?"

Những lời này Úc Tử Khê gần như rít ra từ kẽ răng.

Sở Hàn bừng tỉnh, lẽ nào vở kịch trước mắt này chính là cô vợ nhỏ VS kẻ cuồng theo dõi sao?!

Rõ ràng là cô vợ nhỏ nhà y đang ghen.

Trên mặt Sở Hàn không có biểu tình gì, nhưng bé con trong lòng đã cười đến mức không khép nổi miệng. Vốn dĩ y cũng cảm thấy phản cảm hành vi này của thành chủ, thấy bé biến thái phản ứng như vậy y cũng sinh ra vài phần cảm kích.

Thành chủ cười khẽ: "Quả là vô lễ thật."

"Biết thì tốt, chớ có lần sau. Nếu không," Úc Tử Khê cầm một lọn tóc của Sở Hàn lên, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, mỉm cười, "Ta sẽ đồ sát cả thành Vân Tụ này của ngươi. À không, thành Vân Tụ các ngươi vốn không có mấy kẻ sống, giết thì quá nhanh, vậy thôi san bằng đất phẳng đi, thuận tiện nghiền xương của thành chủ ngươi thành tro, sau đó ném xuống vùng biển ngoài thành các ngươi."

Sờ Hàn thầm ngạc nhiên cảm thán, suy nghĩ này chu đáo dài lâu thật, ngay cả thả tro cốt xuống biển cũng nghĩ tới rồi.

Có điều... có thể đừng làm mấy cái cử chỉ lẳng lơ như ngửi tóc trước mặt người ngoài được không?

Sở Hàn nhỏ giọng dỗ: "Ngoan nào, về rồi ta cho con ngửi, bây giờ phải nói chuyện quan trọng."

Úc Tử Khê buông Sở Hàn ra, hai tay nâng mặt: "Được, nhưng lát sau ta muốn hỏi, sư tôn chỉ có thể nghe chứ tuyệt đối không được xen vào."

Sở Hàn mờ mịt: "Tại sao?"

Hai tay Úc Tử Khê vẫn duy trì tư thế nâng hoa mặt trời mà nâng mặt, khuỷu tay chống trên bàn như hai chân linh hoạt nhích nhanh đến cạnh Sở Hàn, cười nói: "Sư tôn hỏi chuyện quá kỹ càng, nếu cứ hỏi như thế thì không biết khi nào mới có thể về."

Trán Sở tiên sư tự nhận từ trước đến nay mình lời ít ý nhiều không nói nhảm giật thình thịch: "Con chê ta lắm lời?"

Úc Tử Khê cười tít mắt lè lưỡi: "Vâng ạ."

"Con ——" Sở Hàn trợn hai mắt, nhịn nửa ngày mới thỏa hiệp nói, "Vậy con hỏi đi."

"Được." Úc Tử Khê ngây thơ cười, vừa lật cổ tay thì kiếm Hồng Lưu vốn đang ẩn náu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, trường kiếm khoảng chừng một ngón tay, thân kiếm bao phủ huyết khí cuồn cuộn.

Năm ngón tay Úc Tử Khê chuyển động, kiếm Hồng Lưu thu nhỏ bắt đầu xoay nhanh trong lòng bàn tay, cũng nhanh chóng biến lớn lên, khi biến thành kích cỡ bình thường, kiếm Hồng Lưu đột nhiên bay lên, treo trên không trung chỉ về phía thành chủ đang ngồi.

Úc Tử Khê mỉm cười: "Ta hỏi một câu, thành chủ đáp một câu, nếu nói dối thì thanh kiếm này sẽ xuyên thủng yết hầu của ngươi ngay tại chỗ."

Uy hiếp trần trụi.

Sở Hàn thầm nghĩ: Người đời luôn nói ông đây đơn giản thô bạo, nhưng sao ta cứ cảm thấy ngươi còn đơn giản thô bạo hơn cả ta thế?

Đối với chuyện này, thành chủ rất hờ hững: "Thế xin hỏi Úc tiểu tiên sư, làm thế nào để phán đoán bỉ nhân nói thật, hay nói dối?"

Úc Tử Khê không chút để ý đáp: "Vừa hay, thanh kiếm này của ta có chỗ đặc biệt, đó chính là có thể phân biệt người ta nói thật hay nói dối, thế nên thành chủ chỉ cần yên tâm nói thật là được."

Thành chủ đăm chiêu trong chốc lát, dửng dưng nói: "Cứ hỏi đi."

"Câu hỏi thứ nhất," Úc Tử Khê tách một hạt dưa, đưa vào miệng Sở Hàn, "Làm thế nào để rút Cốt Đinh ra khỏi cơ thể?"

Thành chủ cười: "Chẳng lẽ Úc tiểu tiên sư không biết một khi Cốt Đinh đi vào cơ thể thì sẽ không thể rút ra sao?"

Đôi mắt Úc Tử Khê bỗng chốc đỏ lên, mà kiếm Hồng Lưu vốn treo trên không trung nháy mắt đến gần thành chủ một thước, hắn lạnh giọng hỏi: "Làm thế nào để rút ra?"

Sở Hàn chợt lạnh sống lưng, giọng oắt con này sao lạnh thế, đột ngột không kịp đề phòng nói như vậy quả thật dọa y giật mình.

Sở Hàn kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn thế mà quay đầu lại, đôi mắt vốn dĩ đỏ tươi lại quay trở lại bình thường, cười tít mắt như mật.

Tim Sở Hàn nháy mắt thả lỏng, không phải vẫn rất ngoan và đáng yêu sao, chắc vừa rồi là ảo giác thôi.

Thành chủ lại không cho là vậy, sau khi đối diện với Úc Tử Khê, bàn tay vốn đang vuốt ve tay vịn ghế đột nhiên siết chặt lại, nhưng khi mở miệng thì giọng vẫn dửng dưng thận trọng: "Vốn dĩ đúng là Cốt Đinh này không thể rút được, nhưng nếu người rút là Úc tiểu tiên sư thì..."

Thành chủ còn chưa dứt lời, kiếm Hồng Lưu vốn cách họng một thước trực tiếp áp sát cách nửa tấc.

Úc Tử Khê tựa vào người Sở Hàn, chậm rãi tách vỏ hạt dưa: "Ta không thích nghe người khác lắm lời ngoài sư tôn nhà ta."

Thành chủ khẽ cười, cuối cùng không làm nền nữa mà chín chắn nói: "Cốt Đinh đi vào cơ thể sẽ hòa vào máu thịt của người bị đóng đinh, nếu muốn lấy ra thì cần phải cắt chỗ thịt bị đóng đinh ra, sau đó rót máu của Úc tiểu tiên sư vào miệng vết thương, Cốt Đinh sẽ tự hòa vào máu rồi chảy ra khỏi vết cắt."

"Máu của ta?" Úc Tử Khê nhướng mày.

Thành chủ nói: "Chính xác, hồng lưu huyết thủy dùng để rèn Cốt Đinh và hồng lưu huyết thủy trong núi Ác Linh mà Úc tiểu tiên sư ở hơn một năm là cùng một loại. Nếu Úc tiểu tiên sư đã bị hồng lưu huyết thủy đồng hóa thì tất nhiên ngươi có thể lấy Cốt Đinh ra."

Ánh mắt Úc Tử Khê sáng lên, vẻ mặt ngoan ngoãn chớp mắt với Sở Hàn: "Sư tôn, chỉ cần rót máu của ta vào cơ thể người là có thể lấy cái thứ rách nát kia ra được rồi."

Sở Hàn há miệng, nửa ngày sau mới ồ một tiếng, nhưng... Cái gì gọi là rót máu của ngươi vào cơ thể ta? Sao lời này dễ khiến người ta hiểu lầm thế.

1

Tâm trạng của Úc Tử Khê không tệ, hắn ngoắc ngón tay làm kiếm Hồng Lưu lui về hai tấc.

Một tay Úc Tử Khê nâng mặt, lười biếng hỏi: "Câu hỏi thứ hai, là ai đã giết phong chủ Mộ Khinh Yên Khước Trần Phong của Vân Xuyên?"

Lạc Trường Ca trượt tay, cây sáo đang bay trên đầu ngón tay hắn bỗng chốc rơi xuống.

Sở Hàn cũng cả kinh, bé biến thái đúng là cái gì cũng dám hỏi. Có điều nếu hắn đã hỏi câu này thì hẳn cũng đã đoán được suy đoán trước đó của mình.

Thành chủ: "Ồ? Không biết sao Úc tiểu tiên sư..."

"Là ai đã giết?" Giọng Úc Tử Khê lạnh xuống, kiếm Hồng Lưu vốn lui về sau lúc này lại lần nữa đến gần, cách cổ họng thành chủ không quá nửa tấc.

Kiềm gần cổ, trái lại thành chủ vẫn dửng dưng và thản nhiên: "Là bỉ nhân."

Sở Hàn cả kinh, tuy y nghi ngờ thành chủ chính là hung thủ, nhưng lại hoàn toàn không ngờ rằng hắn ta sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy.

Đồng thời, cốt địch mà Lạc Trường Ca vừa nhặt lên lại rơi xuống.

Úc Tử Khê lại hỏi: "Thế thì ai là người đã giết phong chủ Xuân Sơn Đạp Tuyết của Đạp Tuyết Phong?"

Thành chủ cười: "Là bỉ nhân."

Úc Tử Khê lại hỏi: "Ai đã hạ Cốt Đinh lên người sư tôn nhà ta?"

Thành chủ thở dài: "Là bỉ nhân."

Úc Tử Khê chợt siết chặt tay: "Định giải thích dịch bệnh Rỗng Xác ở Thường Châu thế nào?"

Thành chủ chậm rãi nói: "Đó không phải là bệnh, mà là cái giá mà bọn họ phải trả cho nguyện vọng của chính mình. Nhiều năm trước, những người Thường Châu đó đều từng đến thành Vân Tụ ta cầu nguyện, không, phải nói là bọn họ chính là nhóm người đầu tiên đến thành Vân Tụ cầu nguyện. Đừng nhìn bọn họ chỉ trông trẻ tuổi, thật ra bọn họ đều đã gần hai trăm tuổi cả rồi đấy.

Năm đó, thủ đoạn thành Vân Tụ thực hiện nguyện vọng vẫn chưa quá thuần thục, ta chỉ muốn xác thực một chút, xem có thể thuần thục đến nước nào thôi. Ngay lúc ta đang lo lắng vì không tìm ra người sống để thử thuật pháp này thì Thường Châu đột nhiên bạo phát bệnh dịch, chỉ trong nửa tháng, vùng đất Giang Đông vốn phồn hoa nhất Thường Châu đã chết một nửa bách tính.

Khi đi ngang qua nơi đó, bách tính địa phương cầu xin ta cứu họ. Ngay từ đầu, ta vẫn không đồng ý vì căn bản là ta không có năng lực cứu họ, nhưng ta không đành lòng nhìn bọn họ cầu xin như vậy nên đã hỏi họ có bằng lòng thử bí pháp kia hay không, nếu thành công thì họ không những không chết mà còn trường sinh.

Bọn họ không bằng lòng thì sẽ phải chết, nhưng nếu bằng lòng thì có lẽ sẽ có một chút cơ hội sống, nên bọn họ đồng ý mà không hề nghĩ ngợi gì.

Ta sợ bí pháp này bị lộ nên đã yêu cầu cả đời họ không được rời khỏi Thường Châu, dù người ngoài có đến có hỏi cũng phải giữ bí mật, nếu không ta sẽ thu hồi lại đồ mà bọn họ cầu nguyện đạt được, tất nhiên đó cũng chính là mạng sống của họ.

Trừ cái này ra, còn có một yêu cầu rất quan trọng —— Tuyệt đối không được có con nối dõi. Vì lúc ấy ta chưa khống chế được loại thuật pháp này, nếu họ tùy ý sinh con đẻ cái thì không biết sẽ sinh ra thứ gì.

Có điều các ngươi cũng biết đó, trên đời này không thiếu nhất chính là kẻ không nghe lời.

Vào mười bốn năm trước, có một cặp vợ chồng họ Đỗ vi phạm yêu cầu của ta, sinh ra một đứa con trai và đặt tên là Đỗ Vũ Sơn. Có điều lúc ấy ta bị công việc quấn thân nên nhất thời không cách nào dứt ra được, nên cũng không lập tức giết chết cặp vợ chồng đó và thằng con thơ kia. Nhưng đợi đến khi ta rảnh rỗi, đứa bé kia đã cứ vậy mà trưởng thành như người thường.

Lúc đó ta mềm lòng, chỉ thấy nếu giống người thường như vậy thì thôi, cứ để nó tồn tại cũng được, xem như ta phân phát từ bi. Nhưng nào ngờ sáu năm trước, xương cốt của những bách tính Thường Châu đó bắt đầu tan ra rồi biến thành xác rỗng. Tuy cuối cùng bọn họ tự thiêu tập thể ở Duyệt Tiên Đài, nhưng không lâu sau nhóm người đến thành Vân Tụ cũng xuất hiện triệu chứng này. Những người này phân tán khắp nơi, ta sợ người khác phát hiện ra họ khác lạ nên đã tự tay bắt bọn họ về thành Vân Tụ, tính thử xóa bỏ triệu chứng của họ, nhưng cuối cùng cũng chỉ làm bọn họ thành người rỗng xác đeo mặt nạ. Tuy thần thức vẫn còn, có thể đi có thể nhảy, có thể ăn có thể uống, nhưng lại không thể rời khỏi thành Vân Tụ, không thể tháo mặt nạ xuống, càng không thể sinh sản."

"Thì ra là thế." Sau giây lát im lặng, Úc Tử Khê hỏi: "Vậy vì sao ngươi lại phải giết Liễu Vân Đạo?"

Thành chủ vẫn sảng khoái, Úc Tử Khê vừa dứt lời đã đáp: "Câu hỏi này khá đơn giản, đơn giản là hắn ta đã biết thân phận của ta, mà ta thì tạm thời không muốn để lộ thân phận nên cần phải giết hắn ta."

Sở Hàn cau mày, thành chủ quá mức thẳng thắn, trong đây chắc chắn có điều không đúng.

Úc Tử Khê lạnh giọng: "Thân phận thật sự của ngươi là gì?"

Lần này thành chủ không những không trả lời mà còn đột nhiên cười: "Sở dĩ ta sảng khoái trả lời mấy câu hỏi vừa rồi của Úc tiểu tiên sư chính là vì sẽ không trả lời câu hỏi cuối cùng này."

Sở Hàn bừng tỉnh, đúng rồi. Dù thành chủ có thừa nhận mình giết Mộ Khinh Yên, sát hại Liễu Vân Đạo, cũng khống chế y ném Úc Tử Khê vào núi Ác Linh, cũng nói rõ lý do hắn ta muốn giết Liễu Vân Đạo, nhưng chỉ cần hắn ta không nói thân phận thật sự của mình thì dù có trả lời hay không trả lời những câu hỏi trước đó thì cũng chẳng có gì khác nhau.

Sở Hàn vừa phản ứng lại thì tám vũ nữ đang múa trên đài đồng đột nhiên dừng nhảy, khom người lui sang một bên.

Các nàng vừa lui ra thì một hồi âm thanh sùng sục đột nhiên truyền đến từ dưới đài đồng, chậm rãi khuếch tán, động tĩnh khác thường này đã truyền tới dưới chân Sở Hàn.

Y lập tức bảo vệ Úc Tử Khê ở phía sau theo bản năng. Mà Lạc Trường Ca bên kia cũng đã một chân đứng trên lư hương lớn bên cạnh.

Úc Tử Khê không chút do dự vung tay lên, kiếm Hồng Lưu lập tức xuyên qua cổ họng thành chủ, nhưng không có đổ máu gì, tựa như cắm vào một cái túi da rỗng.

Chẳng lẽ thành chủ cũng giống những kẻ khác trong thành, cũng là người rỗng xác?

Nhưng ngay sau đó, Sở Hàn lập tức biết mình đã nghĩ sai. Bởi vì thành chủ bị kiếm Hồng Lưu đâm xuyên qua bỗng hóa thành một vũng nước, hiển nhiên cũng không phải cơ thể thực.

Mà vào lúc này, lớp lớp sa đỏ bên ngoài lại lần nữa được treo lên, một người có vóc dáng ăn mặc và giọng nói hệt như thành chủ bước ra từ trong màn lụa mềm mại, chỉ là mặt nạ trên mặt hắn ta không phải màu trắng mà là thuần bạc, trên mặt nạ có hai cái lỗ lộ ra đôi mắt trông vô cùng chín chắn.

Sở Hàn lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Thành chủ cười: "Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn xem thử năng lực của Úc tiểu tiên sư thôi."

Vừa dứt lời, thành chủ phất ống tay áo, tiếng ùng ục dưới đài đồng ngày càng nghiêm trọng, ngay sau đó, tiếng ầm vang lên thật lớn, cái đài mà nhóm vũ nữ vừa đứng đột nhiên vỡ làm hai, hồng lưu huyết thủy cuồn cuộn không ngừng trào ra từ giữa, cũng nhanh chóng lan tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã sắp tràn tới đỉnh lư hương chỗ Lạc Trường Ca đang đứng.

Úc Tử Khê và Sở Hàn đứng ở phía bên kia của đỉnh lư hương, nhìn máu loãng ngày càng dâng cao, trong nháy mắt y đã hiểu ý của thành chủ.

Sở Hàn cười lạnh: "Ngươi muốn dùng mạng của ta và Lạc Trường Ca để thử hắn?"

Thành chủ: "Đúng vậy."

Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi, trước khi đi còn phất tay áo, một cánh cửa đồng thật lớn trồi lên từ mặt đất, nháy mắt bịt kín đài đồng vốn bày tiệc.

Lạc Trường Ca tập hợp linh lực toàn thân đánh một chưởng lên cánh cửa đồng kia, thế mà cánh cửa kia chẳng nhúc nhích gì.

Tuy máu loãng dưới chân ngày càng dâng cao làm Sở Hàn có hơi quáng mắt, nhưng y vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại: "Đừng phí sức nữa, hắn ta bày ra cục diện này thì tuyệt đối sẽ không để chúng ta dễ dàng ra ngoài đâu."

Vừa nói xong, hồng lưu đã tràn qua đỉnh lư hương, Sở Hàn không kịp do dự ném ra một con Phù nhân: "Lạc Trường Ca, đứng lên đó đi, có thể chống đỡ được chốc lát đấy."

Nói xong, y cũng bắt lấy Úc Tử Khê đứng trên khu vực mà Phù nhân lót ra.

Bọn họ vừa đứng vững chưa được bao lâu, Phù nhân dưới chân đã bắt đầu cháy.

Rõ ràng trên trăm dặm hồng lưu ở Cổ Lăng mấy Phù nhân này còn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian mà, sao bây giờ lại giòn thế?

Chẳng lẽ lực sát thương của những thứ này còn lớn hơn hồng lưu huyết thủy ở Cổ Lăng sao?

Sở Hàn kinh hãi, chợt lại ném ra một hồi phù chú, gia cố khu vực dưới chân ba người.

Những mảnh không gian này có đỉnh, hoặc là đỉnh dùng pháp lực đánh không rách, căn cứ theo tóc độ lan tràn trước mắt của máu loãng, chỉ chưa đầy một nén nhang bọn họ sẽ hòa tan vào máu loãng.

Trước mắt, chỉ có Úc Tử Khê mới có thể chống lại máu loãng, nhưng hắn thật sự có thể hoàn toàn bảo vệ y và Lạc Trường Ca ư? Chẳng lẽ hôm nay y phải ngoẻo ở đây sao?

Bình tĩnh nào bình tĩnh nào, rồi sẽ có cách thôi...

Sở Hàn đang vắt óc thì nghe Úc Tử Khê bỗng nói: "Ta có một cách, có thể tạm thời bảo vệ sư tôn và Lạc phong chủ không sao."

Sở Hàn ngạc nhiên mừng rỡ: "Cách gì?"

Úc Tử Khê nói: "Chỉ cần sư tôn và Lạc phong chủ biến nhỏ chừng ngón cái rồi ở trên lòng bàn tay ta, máu lõang này sẽ không làm mọi người bị thương."

Hắn vừa nói xong, Lạc Trường Ca lập tức khóc ròng: "Úc sư điệt à, thời khắc quan trọng thì con vẫn đáng tin cậy nhất! Không uổng công sư thúc yêu thương con!"

"Câm miệng!" Sở Hàn cau mày nói với Úc Tử Khê, "Nhưng bọn ta không biết thuật pháp biến nhỏ."

Lạc Trường Ca sửng sốt: "Ờ ha..."

Úc Tử Khê mỉm cười: "Sư tôn không biết, nhưng ta biết."

Bé biến thái quả là cậu trai kho báu mà, cái gì cũng... Sở Hàn: "Nhưng dù có thể thực hiện thuật pháp này thì nơi này đã bị đồng cổ đặc chế bịt kín, căn bản là chúng ta không ra được."

"Không không không!" Lạc Trường Ca bỗng giơ tay: "Hình như ta biết đường ra nè!"

Sở Hàn cả kinh: "Sao ngươi biết được?"

Lạc Trường Ca lấy ra một tờ giấy từ lòng ngực: "Đây là tờ giấy mà nhóc câm giấu trong cây sáo của ta hồi sáng, bên trên viết "Cửa Sinh, hành lang đồng cổ", nghĩa là chỗ Cấn cung phía Bắc có một đường thoát thân. Tuy không chắc ý của tờ giấy này có phải vậy không, cũng không biết vì sao nhóc câm chưa từng đến đây mà lại biết cái này nhưng thử một lần đi, lỡ đâu đi được thì sao."

Sở Hàn: "Có thể thử một lần."

"Sư tôn, vậy ta bắt đầu đây." Úc Tử Khê vừa nói xong, hai mắt hắn chợt biến thành màu đỏ tươi khiến người ta sợ hãi, đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.

Hắn vỗ tay niệm chú bấm quyết, Sở Hàn và Lạc Trường Ca vốn đang đứng trên thân Phù nhân lập tức biến nhỏ chừng ngón cái trong nháy mắt, thong thả rơi xuống từ giữa không trung.

Úc Tử Khê thành kính đưa hai tay ra, nâng Sở Hàn trong lòng bàn tay.

Về phần Lạc Trường Ca...

Giữa thân kiếm Hồng Lưu mở ra một cái hộp bí mật to cỡ ngón cái, vừa hay hứng Lạc Trường Ca vào.

Trong nháy mắt hộp bí mật đóng lại, Lạc Trường Ca hét lên: "Không phải đã nói là đặt hai ta vào lòng bàn tay sao? Sao lại để ta ở cái chỗ này vậy hả?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play