Nam Bắc Tây Đông – Lạp Diện Thổ Đậu Ty

Chương 2: Thiên Đàn


1 ngày

trướctiếp

Uông Lộ Hi rất phấn khích.  

Sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng mà cô đã dậy trước cả chuông báo thức, tính ra ngủ chưa được mấy tiếng đồng hồ.  

Khách sạn mà công ty du lịch sắp xếp có vị trí rất tốt, từ xa có thể thấy được tòa nhà CITIC và một góc nhọn của toà nhà hình “quần đùi lớn” thuộc đài truyền hình Trung ương.

Uông Lộ Hi kéo rèm cửa ra một khe nhỏ, qua khe đó cô thấy ánh sáng mặt trời lúc bình minh dần trở nên rõ ràng, rồi nó khẽ khàng chiếu lên góc nhọn kia, hệt như đang đánh bóng cho trang sức, khảm lên viên ngọc quý. Ánh sáng phản chiếu ra rất chói mắt, nhưng cũng đầy mê hoặc.  

Cô hơi đắm chìm trong cảnh sắc ấy.  

Mười tám tuổi, ánh mắt chỉ hướng về phía trước, chẳng có gì để nhìn lại, cũng chẳng có gì để hối tiếc, luôn luôn rạng rỡ.  

Uông Lộ Hi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tưởng tượng về bốn năm học tập và cuộc sống tại Bắc Kinh trong tương lai.  

Phía sau có người đã thức dậy, tiếng động loạt xoạt.  

Tiêu chuẩn chỗ ở là hai người một phòng, ở riêng thì phải bù thêm tiền, rất đắt, Uông Lộ Hi không nỡ. May mắn là người cùng phòng với cô là một cụ rất hòa nhã, cũng đến đây du lịch một mình. Hai người nói chuyện vài câu rất hợp. Cụ nhìn cô như nhìn con cháu trong nhà, sau đó hỏi cô sao dậy sớm thế.  

“Hào hứng quá ạ, cháu không ngủ được.” Uông Lộ Hi mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều, trên má còn có hai lúm đồng tiền rõ rệt.  

“Bây giờ mấy người trẻ tuổi đi chơi thì ít ai tham gia tour lắm, nhỉ? Tour này là con gái bà đặt cho bà đấy.”  

Uông Lộ Hi giải thích, vì tham gia tour tiện hơn, ăn ở không cần lo, hơn nữa nhiều điểm tham quan cần có hướng dẫn, cô sợ đi một mình sẽ không hiểu hết. Quan trọng nhất là cô đã tính trước, nếu đi một mình thì theo tour rẻ hơn, lại an toàn nữa. 

“Cô bé giỏi quá.” Cụ giơ ngón cái lên khen ngợi cô.

*

Vé vào cửa các điểm tham quan ở Bắc Kinh trong dịp hè rất khó mua, nên hành trình của các công ty du lịch cũng điều chỉnh linh hoạt. Ban đầu dự định điểm đến đầu tiên là Cố Cung, nhưng đã phải dời lại, thay vào đó là Thiên Đàn.  

Uông Lộ Hi không bận tâm, đi đâu cũng được.  

Cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi còn lấy thêm một quả trứng luộc bỏ vào túi nilon rồi nhét vào ngăn bên của ba lô. Cô là người đầu tiên lao lên xe.



Thiên Đàn là thời xưa tổ tiên dùng để tế lễ, cũng là quần thể kiến trúc tế lễ lớn nhất còn tồn tại ở Trung Quốc [1]. Sự hùng vĩ toát ra ngay từ tên gọi, bao gồm Điện Kỳ Niên, Viên Khâu đàn, Hoàng Khung Vũ. Uông Lộ Hi len lỏi qua đám đông du khách, dừng lại trước các bảng giới thiệu tại mỗi điểm tham quan.  

Chính giữa Hoàng Khung Vũ có đặt vị trí thờ thần, trên đó viết “Hoàng Thiên Thượng Đế”, là nơi cầu mong mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Điều này khiến Uông Lộ Hi cảm thán, làm hoàng đế cũng chẳng dễ dàng gì, vào những ngày lễ tết, trời chưa sáng đã phải dậy làm lễ, bất kể đông hay hè.  

Cô chỉnh lại chiếc mũ chống nắng trên đầu, buộc chặt dây dưới cằm, trang bị kín mít, rồi đi xa tìm góc để chụp ảnh tự sướng. Tình cờ, cô nghe thấy tiếng hướng dẫn viên du lịch ở gần đó đang giải thích rằng: Kiến trúc Thiên Đàn được xây dựng theo quan niệm “Trời tròn, Đất vuông”, là cách mà người xưa tạo ra sự “kết nối” với trời đất.  

Điều này thể hiện quan niệm vũ trụ của người Trung Hoa cổ đại.  

Uông Lộ Hi liếc nhìn sang bên đó.  

Ngoài vài du khách “tự do” chỉ lo chụp ảnh mà không nghe giải thích giống như cô, thì những người còn lại trong đoàn vẫn vây quanh hướng dẫn viên, hệt như vòng sao ổn định.  

Cô nheo mắt lại, thấy dáng vẻ cao gầy của chàng trai, và cả vạt áo trắng.

*

Người đó không phải kẻ lừa đảo, đúng thật là hướng dẫn viên của cô.  

Tối qua, cô kiên trì gọi điện suốt hai mươi phút thì cuối cùng đã liên lạc được với công ty du lịch. Sau khi diễn ra cuộc thương lượng ngắn, cô lên xe của anh.

“Chào buổi sáng, tôi là hướng dẫn viên hôm nay. Tôi tên là Viên Bắc, Bắc trong phương Bắc.”  

Sáng nay anh đã giới thiệu mình như vậy, ít nói, giống hệt tối qua.  

Khu vực tham quan quá đông, không chỉ các đoàn, mà còn có cả khách lẻ.  

Uông Lộ Hi tập trung cao độ, dù ánh mắt không biết đã chuyển hướng bao nhiêu lần trong đám đông, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì dán lên người Viên Bắc.  

Dường như anh không sợ nắng chút nào.  

So với các hướng dẫn viên khác đội mũ, mặc áo chống nắng và quạt đeo cổ, Viên Bắc ăn mặc rất đơn giản. Anh vẫn mặc chiếc quần túi hộp rộng tới gối, áo thun trắng, giày cũng là loại phổ thông màu trắng, rất sạch sẽ.  

Uông Lộ Hi nhớ lại những ngày nội trú đầy khổ sở hồi cấp 3.  

Có những việc nhìn thì dễ, nhưng chỉ khi làm rồi mới biết khó thế nào. Ví dụ như duy trì thói quen dưỡng da và chống nắng rồi đi học lúc 8 giờ sáng, hoặc giặt một chiếc áo trắng dính dầu, hay giặt một đôi giày trắng. Tất cả đều rất tốn thời gian.  

Uông Lộ Hi cảm thấy đây là một anh chàng ưa sạch sẽ, sẵn sàng bỏ thời gian và công sức cho những việc nhỏ nhặt.

Anh là một anh chàng đẹp trai.  

Cô tạm thời nghĩ như vậy.  

Tuy nhiên, không có ai là hoàn hảo cả, sẽ luôn có chút khiếm khuyết. Tiếc rằng, chàng trai này chỉ được cái vẻ ngoài đẹp thôi, chứ giới thiệu thì lại quá tệ, như thể không thạo công việc, hoặc như chưa tỉnh ngủ.  

Đi hết một vòng khu tham quan, trước khi rời khỏi thì đoàn có chút thời gian nghỉ ngơi, mọi người tản ra. Uông Lộ Hi đi đến cổng Đông của công viên Thiên Đàn, sau đó ngồi xuống ghế dài và gọi điện cho bạn thân: “Thật xui xẻo, mình gặp phải một hướng dẫn viên không chuyên nghiệp lắm, nhìn có vẻ anh ta là người mới, hoặc là nhân viên tạm thời. Anh ta nói lắp bắp, thỉnh thoảng còn phải nhìn điện thoại, chắc là chưa học thuộc lời giới thiệu.”  

Bạn: “Thế giờ làm sao? Khiếu nại à?”

“Ban đầu mình cũng định khiếu nại, nhưng thôi bỏ đi, anh ta nói chỉ dẫn một ngày, mai sẽ đổi người khác rồi.” Uông Lộ Hi ngừng lại một chút, đột nhiên bật cười: “Mình nói với cậu nhé, anh ta cũng không phải là hoàn toàn vô dụng đâu, ít nhất thì cũng dễ nhìn, ha, đẹp trai thật.”

Hình như bạn cô còn nói thêm gì đó, nhưng bên này lại bị tiếng ồn ào xen ngang. Các hướng dẫn viên thường đeo micro trước ngực, có ai đó ở chỗ không xa lắm hét lên: “Tập hợp bên này nào!”

Uông Lộ Hi bước đi theo phản xạ, song đi được hai bước thì cô dừng lại. 

Nhìn nhầm rồi, không phải đoàn của cô.

Cô nhìn điện thoại, bạn cô đã cúp máy từ lúc nào rồi. 

Uông Lộ Hi lại ngồi xuống ghế dài. Cô lục lọi trong ba lô rồi lôi quả trứng đã gói từ sáng ra. Trứng bị ép bẹp, nhưng vẫn ăn được, chỉ là không có gì ăn kèm thì cô nuốt không nổi lòng đỏ trứng thôi. Cô nghẹn lại, sau đó còn ợ một cái. 

Hình như trong túi còn nửa chai nước khoáng.

Uông Lộ Hi thò tay vào lục tìm, song chưa kịp với tới đáy thì cô đã nghe thấy tiếng “rắc”, rồi cả tiếng “xì” lên. Đó là tiếng bọt ga của nước ngọt đang sủi và nổ lách tách.

Uông Lộ Hi quay đầu nhìn theo tiếng động.

Viên Bắc đứng ngay sau lưng cô, chỉ cách một bước chân.

… Có thể còn gần hơn.

Anh đi không phát ra tiếng.

Uông Lộ Hi thấy dưới ánh nắng chiếu xuống, trán anh có chút mồ hôi. Vì da trắng nên những vệt mồ hôi càng trở nên nổi bật, lấp lánh như đang phát sáng.

Viên Bắc hai tay cầm hai lon coca, anh mở một trong hai lon ra ngay trước mặt cô. Những giọt nước ngưng tụ lăn theo vỏ kim loại, trượt xuống ngón tay rồi đến viền móng sạch sẽ và gọn gàng.

“Uống không?”

Anh hất cằm về phía cô.

Giọng anh không lớn, hình như micro của anh đã hết pin.

Uông Lộ Hi tất nhiên không dám nhận.

Ánh mắt cô lướt quanh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Viên Bắc: “Em ổn.”

Viên Bắc: “Cái gì ổn cơ?”

“Em hết ợ rồi.” Cô gói vỏ trứng trong túi ni lông, nắm chặt trong tay.

“Em chắc chứ?” Viên Bắc không nhúc nhích, tay vẫn chìa lon coca về phía cô: “Nói nhiều thế, không khát à?”

… Uông Lộ Hi tạm thời “treo máy”.

Cô không thể nhớ nổi mình vừa nói những gì, cũng không rõ Viên Bắc đã đứng sau lưng mình từ khi nào. Não cô đột nhiên chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng, hoạt động đơn tuyến. Đứng trước gương mặt đẹp trai này, cô thậm chí còn quên mất rằng mình mới là người có lý và người nghe lén, kẻ nghe lén đang nhìn cô.

“Kẻ trộm” này cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Uông Lộ Hi dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lãng mạn nhiều năm của mình mà cố gắng mô tả trong đầu. Đôi mắt anh là dáng mắt đào hoa, nhưng hơi dài, bớt đi vẻ ngả ngớn, thêm chút lạnh lùng. Cộng thêm việc anh thường vô thức cụp nhẹ mí mắt, nên càng khiến ánh mắt có vẻ lười biếng hơn.

Cô cũng nhìn lại bằng cái nhìn chăm chú, kiên quyết không chịu thua.

Rất lâu.

Rất lâu.

Ánh mắt lười biếng ấy cuối cùng cũng rời khỏi cô.

“Anh…” Uông Lộ Hi muốn mở miệng hỏi anh đã nghe được những gì, và cô cũng muốn nhận lon coca kia. Nhưng Viên Bắc nhanh hơn, anh đã rụt tay lại. Anh giữ hai lon coca cho riêng mình rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Ghế dài khá rộng rãi, giữa họ là cả “con sông phân chia Chu – Hán”.

Những lời Uông Lộ Hi định nói nghẹn trong cổ, cô chỉ có thể lẳng lặng lấy nửa chai nước khoáng từ trong balo ra, sau đó nhấp từng ngụm nhỏ.

*

“Anh là hướng dẫn viên chuyên nghiệp à?”

Vẫn chưa đến giờ tập hợp, Uông Lộ Hi không chịu nổi bầu không khí ngượng ngập này nên phải tìm gì đó để nói chuyện.

“Không.”

Viên Bắc ngáp một cái, chống khuỷu tay lên đầu gối rồi nhìn về một phía, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

“Anh buồn ngủ à?”

“Hơi hơi.”

“Anh cũng ngủ không ngon?”

“Em đoán xem.”

Viên Bắc nghĩ chắc trí nhớ của cô gái này không tốt lắm. Đêm qua anh đưa cô về khách sạn đã là rạng sáng rồi.

Anh không phải là ngủ không ngon, mà là không ngủ chút nào. Đồng hồ sinh học vốn đã loạn, đêm qua về nhà, tắm rửa, dọn cát cho mèo, cho mèo ăn, đến khi cơn buồn ngủ kéo đến thì trời đã sáng.

Uông Lộ Hi hoàn toàn không biết.

Cô vẫn tiếp tục truy hỏi: “Anh không phải hướng dẫn viên chuyên nghiệp? Vậy anh làm gì? Anh có giấy phép hướng dẫn viên không? Có phải là anh mượn danh nghĩa của người khác không?”

Viên Bắc quay đầu, liếc nhìn cô: “Em điều tra hộ khẩu à?”

“Không không.” Uông Lộ Hi vội vã xua tay: “Em chỉ tò mò thôi, cảm giác anh… Hơi thiếu kinh nghiệm.”

Viên Bắc cười thầm trong lòng, cái cách nói vòng vo này nghe còn khó chịu hơn là nói thẳng.

“Bạn tôi gọi tôi đến giúp, tôi đã nói rồi, mai sẽ đổi hướng dẫn viên chuyên nghiệp cho mọi người.”

“À.” Uông Lộ Hi dừng lại, rồi lặp lại câu hỏi: “Vậy còn anh? Anh làm gì?”

Viên Bắc vẫn không trả lời.

Anh uống một ngụm coca: “Vừa thi đại học xong à?”

Uông Lộ Hi gật đầu: “Đúng! Em mới nhận được giấy báo nhập học, em sẽ lên Bắc Kinh học đại học! Thật ra cuối tháng Tám mới nhập học, nhưng ở nhà mãi chán quá, nên em muốn đi chơi. Đi sớm một tháng chắc cũng đi được nhiều nơi!”

Viên Bắc bật cười, rất khẽ.

Lý do chưa rõ, Uông Lộ Hi tạm thời không đoán được.

Cười xong, anh lại hỏi: “Lên Bắc Kinh học đại học? Trường nào?”

Uông Lộ Hi báo tên một trường đại học, nằm ở Ngũ Đạo Khẩu, gần nhiều trường khác.

“Ồ.” Viên Bắc nói thêm một câu: “Vậy chúng ta là bạn cùng trường rồi rồi. Tôi hơn em… vài khóa.”

“Hả?! Thật không?!” Uông Lộ Hi đứng bật dậy khỏi ghế dài.

Viên Bắc giật mình: “Gì đấy? Sao thế?”

“Thật trùng hợp!” Uông Lộ Hi thật sự thấy kỳ diệu, trong chuyến du lịch quyết định ngẫu nhiên này, cô lại tình cờ quen một hướng dẫn viên, mà còn có mối duyên như vậy, cô rất muốn bắt tay Viên Bắc: “Đàn anh, chào anh!”

Không ngoa mà nói, từ “đàn anh” này khiến Viên Bắc nổi da gà. Từ sau khi tốt nghiệp, dường như anh chưa nghe thấy ai gọi mình như thế nữa.

“Đừng gọi tôi như vậy.” Anh nói: “Tôi…”

“Em biết rồi, Viên Bắc, là ‘Bắc’ trong ‘phía Bắc’.” Tâm tình Uông Lộ Hi đột nhiên trở nên vui vẻ vô cùng. Cô ngồi trở lại, lần này hai người gần nhau hơn chút: “Em đã bảo mà, Bắc Kinh này quả thật kỳ diệu!”

Kỳ diệu chỗ nào?

Viên Bắc sinh ra và lớn lên ở đây, học hành, sinh hoạt, làm việc đều ở đây. Ngày qua ngày, năm qua năm, anh chẳng cảm thấy có gì kỳ diệu.

“Em đi một mình à?”

“Hả?”

“Đi chơi một mình à?”

“Ừm, ban đầu định đi với bạn em, nhưng cậu ấy cho em leo cây, đi nước ngoài mất rồi… Em vẫn muốn chơi ở trong nước trước hơn. Em thích những nơi mang đậm dấu ấn lịch sử, chẳng hạn như các công trình cổ ở Bắc Kinh, Nam Kinh, Lạc Dương, và Tây An… Mùa hè năm ngoái em vừa đi chơi ở Tây An với mẹ. À đúng rồi, đây là lần đầu tiên em đi xa một mình, hôm qua mẹ em còn nói…”

… balabala.

Viên Bắc cập nhật ấn tượng ban đầu về Uông Lộ Hi từ tối qua… Cô bé này thực ra không có ý thức an toàn cao lắm, không mưu tính gì, lại còn nói nhiều, giống như đang hát vậy. Chỉ cần bắt đầu là cô ấy có thể nói mãi không dừng, nhịp điệu sôi nổi, cảm xúc cuồng nhiệt.

Cô ấy đã nói đến chuyện mang bao nhiêu tiền đi chơi lần này rồi.

Viên Bắc bóp nhẹ lon nước, chọn một lúc thích hợp để ngắt lời cô: “Vừa rồi em chụp cái gì thế?”

“Ồ, để em cho anh xem.”

Thiết bị chụp ảnh của Uông Lộ Hi khi đi du lịch không chuyên nghiệp lắm, ngoài điện thoại ra thì chỉ có chiếc máy ảnh chụp lấy ngay màu xanh lam nhạt, nhìn như món đồ chơi nhỏ.

Cô đưa mấy tấm ảnh vừa chụp cho Viên Bắc xem.

Vì nhiều tấm là ảnh tự chụp ngược chiều, nên chọn cảnh rất cẩu thả, có tấm chỉ thấy một mắt, tấm khác chỉ thấy cằm và hai hàm răng khi cô cười lên, phía sau là một góc cầu Đan Bệ được ghép từ gạch đá nhẵn nhụi, hoặc là mái ngói xanh của Điện Kỳ Niên, và cả đỉnh tròn đội trời.

Ánh nắng thật đẹp, trên mái như có ánh vàng rực rỡ.

Viên Bắc chưa kịp nhận xét thì màn hình điện thoại của Uông Lộ Hi nghiêng lại.

“Đây là em.” Cô chỉ vào tấm ảnh trong tay Viên Bắc.

Rồi lại chỉ vào màn hình điện thoại: “Cái này cũng là em.”

Khác với ảnh chụp lấy ngay còn mới toanh, bức ảnh trên màn hình điện thoại đã đầy nhiễu, vừa nhìn là biết đã lâu năm, những hạt mờ phủ đầy nét hoài niệm, như bị ánh chiều tà che phủ. Trong ánh hoàng hôn, một cô bé đi dép xăng-đan, mặc váy trắng, cầm chiếc chong chóng đầy màu sắc, gương mặt không vui vẻ chút nào.

Uông Lộ Hi giải thích, đây là bức ảnh chụp cô lúc bé khi đến Bắc Kinh lần đầu. Khi đó cô đi theo bố mẹ đến công tác, nhân tiện du lịch, cũng đến Thiên Đàn, cũng đông nghẹt khách du lịch như bây giờ, cũng là Điện Kỳ Niên, cũng là bối cảnh ấy. Trong ảnh, cô bé đang muốn mau mau đi ăn vịt quay nên mới giận dỗi.

Tính ra, cũng đã ít nhất mười mấy năm rồi.

Vừa rồi cô đi theo dấu những bức ảnh này, muốn xem có gì thay đổi, nhưng cuối cùng cô lại phát hiện những điểm tham quan và công trình này so với nhiều năm trước chẳng có gì khác biệt.

Thay đổi dường như chỉ là thiết bị chụp ảnh, và con người.

“Có phải rất kỳ diệu không?”

Đây là lần thứ hai trong hôm nay Uông Lộ Hi nhắc đến từ “kỳ diệu”, vẫn không nhận được phản hồi.

Viên Bắc chỉ cầm lấy điện thoại của cô, phóng to bức ảnh cũ kia lên xem.

Sau một lúc lâu yên lặng, anh mới trả lại điện thoại.



“Bên kia có cây, em xem chưa?” Viên Bắc lại ngáp một cái.

“Cây gì cơ?”

“Ở trường em không nghe giảng à? Cảm thấy giáo viên không chuyên nghiệp nên không thèm nghe?”

“…”

Người này cũng thù dai ra phết. Uông Lộ Hi nghĩ.

Cô nhìn theo hướng anh khẽ hất cằm, đúng là khu rừng cô vừa đi qua mà chưa dừng chân.

Đó đều là những cây cổ thụ, chủ yếu là cây tùng bách.

Thiên Đàn chủ yếu để tế lễ, vì vậy xung quanh trồng rất nhiều trắc bách, tùng sà, tượng trưng cho lòng thành kính với trời, đồng thời mang ý nghĩa tốt đẹp cho sự trường thọ và cân bằng. Nơi có cây mọc dày đặc thì che kín cả bầu trời, mỗi cây đều được bảo vệ bằng hàng rào tròn.

“À, quên mất, em phải đi xem mới được.”

Uông Lộ Hi bật dậy.

Chỉ là…

Cô nhìn về phía Viên Bắc.

“Còn mười lăm phút.” Viên Bắc uống coca, anh nhìn về hướng khác, dường như không quan tâm lắm: “Đi nhanh rồi về.”

“Anh có đi cùng không?”

“Mệt, cô tự đi chơi đi.”

“Được!”

Uông Lộ Hi đeo ngược ba lô ra trước ngực, rồi chạy về phía con đường nhỏ dẫn vào khu rừng, vừa chạy vừa hồi tưởng lại, song cuối cùng cô cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Vừa rồi nói chuyện lâu như vậy, cô đã giới thiệu rất đầy đủ và chi tiết về bản thân, nhưng những câu hỏi cô đặt ra về anh, anh không trả lời một câu nào.

Cô hơi bực mình, dừng chân lại, quay đầu nhìn, nhưng cô lại phát hiện Viên Bắc cũng đã đứng dậy.

Anh vẫn chưa rời đi.

Anh chỉ cúi người, nhặt chai nước suối và túi nilon cô để quên trên ghế dài, sau đó vo tròn lại, rồi ném vào thùng rác cách đó vài bước. Cuối cùng anh lại ngồi trở về ghế dài, duỗi thẳng chân, hai tay dang rộng dựa vào lưng ghế, ngửa đầu ra sau.

Giống như một ông lão đang tắm nắng.

Ánh nắng không chút kiêng dè trải dài trên gương mặt trắng gần như trong suốt của anh.

Anh thậm chí còn nhắm mắt lại.

Uông Lộ Hi không thể hiểu nổi, làm sao có người không sợ nắng chứ.

Cô cũng ngẩng đầu lên theo bản năng, cô muốn nhìn mặt trời, nhưng trên đầu là những tán lá cây chồng chất, mờ mờ ảo ảo, che đi phần lớn ánh sáng gay gắt, như một bức tranh sơn dầu 3D đang thở.

Mỗi thân cây ở đây đều có “căn cước công dân” treo trên đó, ghi năm tuổi, cây trẻ nhất cũng đã vài trăm năm.

Uông Lộ Hi bước theo những du khách khác, men theo những bậc đá giữa các hàng cây mà đi, cô đọc từng tấm biển, thỉnh thoảng cũng duỗi tay như các du khách khác. Trên mạng có bài viết nói rằng những cây cổ thụ này chứa sức sống mãnh liệt, khi đưa tay ra cách thân cây cảm nhận, sẽ có cảm giác mát lạnh thoáng qua.

Cô chẳng cảm nhận được gì, chỉ thấy bóng râm dày đặc, trông khá đẹp.

Đang thả lỏng đầu óc, cô bỗng nghe thấy một tiếng chim hót vang trên đầu. 

Cứ tưởng là chim, cho đến khi những du khách khác kinh ngạc kêu lên, lúc đó Uông Lộ Hi mới phát hiện, hóa ra là một con sóc nhanh nhẹn, nó nhìn cô, sau đó nhảy từ cây này sang cây khác, rồi nhảy qua cây xa hơn nữa, cuối cùng biến mất.  

Uông Lộ Hi vội giơ máy ảnh lên, nhưng vẫn không kịp.  

…Ống kính từ từ hạ xuống.  

Cho đến khi Viên Bắc xuất hiện trong khung hình.  

Anh vẫn ngồi trên ghế dài.  

Ở đằng xa, dưới ánh nắng mặt trời, sau những hàng cây đan xen giữa thực và ảo, giữa dòng người qua lại vội vã. 

Nhân lúc khoảnh khắc này dừng lại, Uông Lộ Hi bấm nút chụp.  

***

Lời của tác giả:  

Ở Thiên Đàn đúng là có những chú sóc nhỏ, chúng sẽ xuất hiện để gõ hạt dẻ. Tuy nhiên, vì sự an toàn của cả người và sóc, tốt nhất là không nên quấy rầy nhau nhé~  

[1]Một câu được trích từ Baidu, có chỉnh sửa nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp