Hôm sau tỉnh dậy, Hàn Định Dương còn mơ mơ màng màng đã bị một loạt tin báo Wechat đánh thức.
Lịch sử trò chuyện của nhóm hiển thị số “99”, anh tùy tiện nhấn vào một cái, bên tai nhanh chóng truyền đến âm thanh tục tằng của Tưởng Thừa Tinh: “Đêm qua đã có một cao thủ thần bí phá được kỉ lục của A Định rồi!”
Dương Tu: “Ai trâu bò vậy!”
Tưởng Thừa Tinh: “Một người tên A Thiện, không biết lai lịch thế nào.”
Dương Tu: “Nghe tên giống như cao thủ võ lâm thần bí.”
Tưởng Thừa Tinh: “Là tài khoản mới, xem kỉ lục là biết chơi liền mấy lần, cuối cùng trực tiếp cướp chỗ của A Định.”
Tưởng Thừa Tinh: “Không phải, là phá kỉ lục của A Định! Ha ha!”
Hàn Định Dương hơi nhíu mày, xoay người xuống giường, chưa rửa mặt đã trực tiếp tiến vào thiết bị trò chơi vr, kiểm tra kỉ lục một lần nữa.
Lúc này là tháng tám, đang thời điểm nghỉ hè, cho dù là học đại học hay cao học đều đã trở về .
Trong khu biệt thự vô cùng náo nhiệt, ở sân bóng rổ, hồ bơi, không thể thiếu tốp năm tốp ba người trẻ tuổi tụm lại một chỗ.
Tạ Nhu từng thấy Hàn Định Dương rất nhiều lần, lúc anh chơi bóng rổ anh khí bức người, lúc chạy thể dục buổi sáng mồ hôi đầm đìa, hay lúc cùng bạn bè trò chuyện vui vẻ,… Hàn Định Dương rất hay cười, lúc cười khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Nhưng mỗi lần như thế, cứ vừa trông thấy Tạ Nhu thì mọi thứ lại tan thành mây khói, sau đó anh lại dài mặt ta, bày ra bộ dáng người sống chớ lại gần, giống như cô nợ anh 800 vạn vậy.
Tạ Nhu biết, gia thế của anh tốt, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn cũng tốt, tâm khí cao ngạo, kiêu căng tự phụ, cũng vì người lớn hai nhà thân nhau mới quen biết.
Cô cũng không thích anh, cho dù anh bày ra sắc mặt ra sao cô cũng không thèm để ý.
Tuy đã tự an ủi mình như vậy, nhưng mỗi lần Hàn Định Dương bày ra thái độ lạnh lùng vẫn khiến cô cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Chỉ là cô không nghĩ tới, lúc đang vừa chạy thể dục vừa nghĩ ngợi lung tung liền thấy Hàn Định Dương tay ôm bóng rổ tiến về phía cô.
Tạ Nhu ngẩn người, xoay người muốn chạy.
Trời ơi, tại sao lại gặp anh ấy ở đây chứ! Cô nhanh chân định rời đi, lại không biết trên mặt đường có đám rêu xanh sau mưa, không kịp phòng bị đã trượt chân, ngã một cái, từ mông và mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Mà Hàn Định Dương bước qua cô trước sau đều không hề chú ý, Tạ Nhu thở nhẹ.
Bầu trời lại nổi mưa phùn tí tách, phả vào mặt mát lạnh,
Tạ Nhu miễn cưỡng chống gốc cây nhỏ bên cạnh đứng lên, nhưng đau đơn ở mắt cá chân truyền đến làm cô không nhịn được mà kêu một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Định Dương bước vài bước rốt cuộc cũng dừng lại.
Anh quay đầu nhìn cô một cái, chỉ một cái nhìn nhẹ nhàng bâng quơ thoáng qua nhưng đã làm cho Tạ Nhu ớn lạnh, có chút hoảng hốt.
Trên mặt cô viết rõ bốn chữ rõ to “Không cần lại đây.”
Nhưng mà ghét của nào trời trao của ấy, Hàn Định Dương đã quay người tiến về phía cô.
Anh dừng lại, nhìn cô từ trên cao xuống.
Vài sợi tóc giữa trán cô mồ hôi ướt nhẹp, dính lại với nhau, quần áo trên người đã bị rêu xanh làm bẩn.
Cô dùng tay áo lau mặt, trên mặt lại dính bùn, giống như một con mèo hoang nhỏ, bộ dáng vô cùng chật vật, nhưng lại giống như quay về khi còn nhỏ.
Hàn Định Dương có chút mềm lòng, nhưng lại khôi phục ngay lập tức.
Chân anh nhẹ nhàng chạm vào mũi chân Tạ Nhu.
“Á!”
Tạ Nhu đau đến trợn mắt, không nhịn được quát lớn: “Hàn Định Dương, cút!”
Từ khi tới đây đến giờ, Tạ Nhu vẫn luôn rất cẩn thận, tận lực không để cho cái đức hạnh vô liêm sỉ trong quá khứ của mình lộ ra, tránh dọa hư một đám thiếu gia tiểu thư giàu có.
Nhưng nếu anh khinh người quá đáng, cô cũng chẳng cần hình tượng làm gì nữa.
Hàn Định Dương hừ lạnh một cái, ngồi xổm xuống nhìn cô, cầm lấy cổ chân cô: “Em còn muốn đuổi anh?”
Anh đột nhiên không nói gì mà tiến sát vào, đối mặt trực diện với cô, hô hấp nóng rực phả lên chóp mũi cô.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt anh, hô hấp Tạ Nhu đình trệ.
Hàn Định Dương nắm cổ chân của cô, nhẹ nhàng vặn, cô đau đến mức muốn ngất đi, hét lên: “Ông nội nhà anh!”
“Anh chính là ông nội em.”
Giọng điệu Hàn Định Dương cũng không khách khí, “Muốn chạy, hiện tại em thử chạy anh xem!”
“Anh đừng có bỏ đá xuống giếng! Em cảnh cáo anh, chờ em ổn rồi, anh…” Lời uy hiếp cô còn chưa nói xong đã trực tiếp nghẹn lại ở cổ.
Hàn Định Dương nhanh chóng tháo dây giày của cô, cũng cởi nốt chiếc giày thể thao màu trắng xuống.
“Anh làm gì đấy?”
Hàn Định Dương lạnh lùng liếc cô một cái, giọng điệu âm trầm nói: “Còn dám mắng anh, anh phế chân em đi.”
Tạ Nhu vội vàng che miệng lại.
Hàn Định Dương là loại người nói được làm được, tuyệt đối sẽ không nói đùa.
Anh giữ chân cô, cởi tất bông hoa ra, “bang” một cái, chiếc tất tháo khỏi chân cô.
Tạ Nhu đỏ mặt, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc là muốn như thế nào!
Lúc này, Hàn Định Dương đã tháo tất cô ra, nắm bàn chân nhỏ của cô trong tay, nhìn chân cô đã xanh đen một mảng.
Bàn chân non mềm ma sát trong bàn tay thô ráp, mặt Tạ Nhu đỏ lên, mãi cho đến khi hai tay đều đỏ rực.
Cô có chút thẹn thùng, mà Hàn Định Dương cũng không chú ý đến sự khác thường của cô, anh nắm mắt cá chân cô, hung hăng nói: “Đau chết em.”
Tạ Nhu không cam lòng ngước mắt nhìn, thấy mày anh nhíu lại, tuy rằng biểu tình không kiên nhẫn nhưng động tác lại rất ôn nhu, nhẹ nhàng nâng chân cô, xoay nhẹ.
Từ sau lưng Tạ Nhu toát ra cảm giác tê dại.
“Tại sao thấy anh lại chạy?”
“Vậy tại sao anh lại làm ra vẻ không biết em?”
Hàn Định Dương nhướng mày nhìn cô: “Em không biết nguyên nhân?”
“Biết liền gặp quỷ.”
Tạ Nhu khinh thường cười một tiếng.
“Rắc” một tiếng, anh kéo mắt cá của cô một cái, âm thanh xương cốt phát ra tiếng thanh thúy. Trong lòng Tạ Nhu tê rần, sau lưng ẩn ẩn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Em…”
Cô còn chưa mắng xong, Hàn Định Dương đã uy hiếp trừng cô một cái.
Cô lập tức im lặng, đến thở mạnh cũng không dám.
Cô quyết định không để ý đến anh nữa, dù sao từ nhỏ đến lớn đã như vậy, Hàn Định Dương nói chuyện lúc nào cũng chiếm ưu thế, đổi thành người khác lúc nào cũng là không đúng.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nâng chân cô để nó lưu thông mạch máu.
“Cũng không đau lắm.”
Tạ Nhu nhắc nhở.
Hàn Định Dương thả chân cô ra, lúc đứng lên, bàn tay theo bản năng đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
Tâm lý Tạ Nhu trong nháy mắt sụp đổ… Thần kinh cô có chút yêu ớt, cả người lúng túng.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, khóe miệng anh giống như cong lên một chút, nhưng sau đó ngay lập tức trầm mặt, cầm tất với giày ném một bên chân cô.
Tạ Nhu vội vàng đi tất vào, xỏ giày xong, hơi giật giật, còn đau một chút, nhưng cũng không quá đau như lúc nãy.
Tạ Nhu vịn cây đứng dậy, nghỉ một chút, chống đỡ tinh thần nói với anh: “Không biết tại sao lại chọc đến anh, nhưng về sau vẫn mong anh khách khí một chút, chúng ta cũng không thân đến mức có thể trêu đùa như vậy.”
Tuy rằng anh giúp cô, nhưng mở miệng nói những lời không khách khí kia vẫn làm cô rất tức giận.
Lần thứ hai Hàn Định Dương trầm mặt lạnh lùng: “Lúc trước không biết là ai, đến quần lót của lão tử cũng đã mặc, còn cần đến cái thân thiết này à?”
“Mấy chuyện gạo xưa thóc cũ, anh còn lấy ra mà nói!”
Lúc trước Tạ Nhu mặc quần lót của anh, thực sự là trong tình huống bất đắc dĩ.
Ở nhà anh tắm xong rồi, thay quần áo của anh, cũng sẽ không khỏa thân mà chạy ra được! Lại nói, không phải cô đã giặt sạch trả anh rồi sao?
“A Định!”
Một giọng nam cách đó không xa lắm vang lên, là mấy người anh em tốt của Hàn Định Dương gồm Dương Tu, Tưởng Thừa Tinh và ba người nữa.
“Muốn khách khí, sau này ít xuất hiện trước mặt anh một chút.”
Hàn Định Dương lạnh lùng nói: “Bằng không gặp em một lần, đánh một lần.”
Tưởng Thừa Tinh ném bóng rổ cho anh, anh một tay tiếp được, cùng bọn họ đi đến sân bóng rổ.
Tạ Nhu hướng về phía anh hét lớn: “Sợ anh à!”
Hàn Định Dương xoay người làm động tác ném bóng về phía cô, kiêu ngạo ương ngạnh trước sau như một.
Tạ Nhu nhanh chóng che đầu lại. Vài giây sau cô lén ngẩng mặt lên. Hóa ra Hàn Định Dương chỉ dọa cô, cũng không ném thật.
Cô không cam lòng bĩu môi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong lòng vẫn còn tức giận.
Đầu óc trống rỗng, phát ngốc một lúc, đột nhiên nhớ tới cái gì, Tạ Nhu vội vàng cởi giày, ôm lấy chân mình ngửi ngửi.