Hoàng Khê thôn cách trấn cũng không xa, mà Hoắc Đại Sơn đã cưỡi lừa đuổi theo, chỉ mất nửa canh giờ đã mang được đại phu về.
Hoắc Thừa Nghị chỉ biết một ít kiến thức đơn giản về cấp cứu và chữa bệnh, không rành cách chẩn bệnh, nên hắn không làm phiền, chỉ đứng bên cạnh chờ đại phu bắt mạch.
Hắn đã tìm cơ hội cho Vương Tú Châu uống chút nước linh tuyền, nên tình trạng của nàng cũng khá ổn, không có gì phải lo ngại. Nhưng như hắn dự đoán, nàng bị kinh hãi đã động thai khí, cần phải uống thuốc để điều chỉnh.
Tuy nhiên, việc kinh hãi không phải là điều nghiêm trọng nhất. Vương Tú Châu có một cuộc sống khổ cực, từ nhỏ không được yêu thương ở nhà mẹ đẻ, phải làm việc cật lực để sống. Khi gả vào Hoắc gia, vì gia đình nghèo khó, nàng lại phải chịu đựng thêm những khó khăn. Trong suốt những năm qua, sức khỏe của nàng đã bị tổn hại rất nhiều.
Hiện tại, khi đang mang thai, sức khỏe càng cần được chăm sóc hơn, bởi việc mang thai sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực. Nàng đã không sinh bệnh từ lâu, nhưng nếu không được chăm sóc tốt, có thể sẽ gặp rắc rối khi sinh. Do đó, cần phải bồi bổ và dưỡng sức cho nàng thật tốt.
" Tôn phu nhân, sức khỏe không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều thể trạng hơi kém. Đây là thuốc an thai, sau khi uống xong, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Khi mang thai, bà nên ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng, không nên làm việc nặng. Nếu có thể, hãy tìm chút nhân sâm, không cần phải quá lớn tuổi, chỉ cần có là tốt, giúp bổ sung nguyên khí.”
Người đại phu này tính tình ôn hòa, không vì thấy Hoắc gia nghèo mà coi thường, mà rất nghiêm túc bắt mạch, kê đơn thuốc và nhắc nhở những điều cần chú ý.
Sau khi xem xong, đại phu cũng không yêu cầu một số tiền khám bệnh quá lớn. Hoắc Đại Sơn đưa cho ông một ít bạc, ông cũng nhận lấy, rồi thu dọn hòm thuốc và rời đi.
Ông hiểu rằng gia đình này đang trong tình cảnh khó khăn, chỉ có thể làm công tác từ thiện trong thời buổi hiện tại. Dù ông có thể kê đơn thuốc, nhưng không thể cung cấp thuốc men, vì thế ông chỉ có thể nhìn thấy quá nhiều người nghèo khổ mà không đủ khả năng cứu giúp.
Khi đại phu rời đi, không khí vốn đã nặng nề trong Hoắc gia lại càng trở nên bi thảm hơn.
Đại phu kê đơn thuốc tuy đơn giản, nhưng thực hiện lại rất khó khăn đối với Hoắc gia. Thuốc an ủi giữ thai tuy không quá đắt, nhưng Hoắc gia vẫn phải cân nhắc chi tiêu. Còn về nhân sâm để bổ sung nguyên khí, không chỉ Hoắc gia mà ngay cả những gia đình khá giả trong thôn cũng khó có thể chi trả nổi.
Việc điều dưỡng và bồi bổ sức khỏe không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, và chỉ một ít nhân sâm đã tốn cả mấy lượng bạc, chưa kể các loại thuốc bổ khác cũng có giá không hề rẻ. Nếu thực sự muốn cải thiện sức khỏe cho Vương Tú Châu, chi phí và thời gian cần bỏ ra sẽ vượt quá khả năng của một gia đình nghèo như Hoắc gia.
Vì vậy mới có câu "người nghèo không dám mắc bệnh," bởi vì thực sự không có tiền để chi trả.
Hiện tại, tài sản quý giá nhất của Hoắc gia chính là vài mẫu ruộng tốt, nhưng đó lại là nguồn sống của cả nhà. Nếu bán đi, cả nhà sẽ rơi vào cảnh đói kém. Hơn nữa, Vương Tú Châu sắp sinh, khi đứa trẻ ra đời, chắc chắn sẽ phát sinh nhiều chi phí khác.
Bạc bạc bạc, như một ngọn núi lớn đè nặng lên Hoắc Đại Sơn, khiến hắn thở không nổi…
Hoắc Kim Thủy cũng thở dài một hơi, cảm thấy sầu não. Là người có trách nhiệm, lại là họ hàng gần của Hoắc gia, ông không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nhà ông cũng không có đủ tiền bạc để giúp đỡ.
Editor Gấu Mật
Trong nhà, những hài tử đều không còn nhỏ, nên chúng cũng hiểu được phần nào tình hình. Đại Nha ngồi bên mép giường, nhỏ giọng khóc nức nở, miệng lẩm bẩm gọi “Nương…”
Đoạn Tiểu Bằng cũng khóc theo, nhớ đến Vương thẩm thẩm, người mà nhóc quý mến. Nhóc cảm thấy đau lòng và lo sợ hơn cả, bởi trong thôn, những gia đình nghèo khó khi thiếu tiền thường phải bán đi những đứa trẻ.
Nhóc họ Đoạn không phải họ Hoắc, mà chỉ là một đứa trẻ ăn nhờ, vì vậy càng lo lắng. Nếu thực sự phải bán trẻ con, chắc chắn nhóc sẽ là người đầu tiên bị bán!
Khi sòng bạc bắt người, Đoạn Tiểu Bằng biết rằng nhóc chính là người đầu tiên bị bắt, không phải là Đại Nha. Nghĩ đến việc phải sống một cuộc đời bi thảm nếu bị bán, nhóc cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Chỉ có thể nắm chặt ống tay áo của Hoắc Thừa Nghị, vẻ mặt đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi, thút thít, “Cữu, người vừa rồi nói không bán con…”
Hoắc Thừa Nghị nhìn thấy sự sợ hãi chân thật trong mắt cậu nhóc, không muốn tiếp tục dọa dẫm tiểu hài tử nữa. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Đoạn Tiểu Bằng, rồi đưa một ít bạc cho Hoắc Đại Sơn, hy vọng có thể giúp đỡ trong lúc này.
“Đại ca, ngươi lại đi một chuyến lên trấn, trước tiên mua thuốc về cho tẩu tử uống, sau đó thì phải nghĩ cách khác,” Hoắc Thừa Nghị nói.
Từ nơi Tưởng Bàng lấy lại được khoảng mười mấy lượng bạc, hoàn toàn đủ để mua thuốc cho Vương Tú Châu. Hơn nữa, ngày mai Liêu gia sẽ trả lại cho hắn hai mươi lượng sính vàng bạc, nên không cần mua những dược liệu quá quý giá, chỉ cần đủ dùng cho một thời gian là được.
Chờ khi vượt qua giai đoạn khó khăn hiện tại, hắn sẽ nghĩ cách kiếm tiền. Nếu thực sự không được, trong không gian linh tuyền thủy của hắn cũng có thể giúp Vương Tú Châu chút ít.
Nhưng đáng tiếc là không gian linh tuyền thủy của hắn chỉ có tác dụng chữa trị vết thương bên ngoài và tăng cường sức khỏe, còn như với những bệnh tật bên trong như của Vương Tú Châu thì không có cách nào chữa khỏi.
Hoắc Đại Sơn nhìn số bạc trong tay, không khỏi do dự. “Bạc này…” Hắn lo lắng, “Là của Tưởng Bàng.”
Hắn biết rằng số tiền này Hoắc Thừa Nghị kiếm được một cách chân thật, nếu không thì hắn đã lập tức không chút do dự mà sử dụng. Nhưng mà hôm nay, hắn tận mắt chứng kiến Đại Ngưu đã đe dọa Tưởng Bàng, có thể ngày mai, Tưởng Bàng sẽ mang theo nhiều người đến gây khó dễ cho họ.
Họ là những người bình thường nghèo khổ, căn bản không thể trêu chọc đến, nhưng số bạc này lại là điều cần thiết. Nếu Tưởng Bàng quay lại tìm phiền toái thì họ nên làm gì đây?
“Đến lúc đó người tới ta gánh,” Hoắc Thừa Nghị trấn an, “Ngày mai Liêu gia bên đó còn có hai mươi lượng, thật sự có chuyện cũng có thể ứng phó. Đại ca, mấy năm qua Đại Ngưu đã không biết cố gắng, chỉ mang lại phiền toái cho ngươi và tẩu tử. Lần này, ta thật sự muốn hiểu rõ tình hình. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ quay lại sòng bạc nữa. Hiện tại, cứu tẩu tử mới là quan trọng. Ngươi nhanh chóng đi mua thuốc đi.”
Hình tượng của nguyên chủ trong thôn không thể thay đổi trong ngày một ngày hai, Hoắc Thừa Nghị không hy vọng Hoắc Đại Sơn có thể vì vài câu này mà thay đổi cách nhìn về hắn, nhưng hắn biết Hoắc Đại Sơn và tẩu tử có tình cảm tốt đẹp, vì vậy Hoắc Đại Sơn sẽ không thể nào trơ mắt nhìn chính mình thấy tẩu tử chết.
Hoắc Kim Thủy nghe xong, buông thuốc lá sợi trong tay, gật đầu tán đồng với lời Hoắc Thừa Nghị.
“Đại Sơn, nghe theo lời Đại Ngưu, trước tiên mua vài loại thuốc về, sau đó chúng ta lại nghĩ cách. Ngươi đi trấn trên mua an ủi thuốc dưỡng thai là được. Nhân sâm thì đại thúc bá có thể đi hỏi Chu gia một chút. Nương tử nhà họ thường xuyên lên núi hái thuốc, nếu nhà nàng có, có thể mua được với giá hợp lý,” Hoắc Kim Thủy nói.
Nghe vậy, Hoắc Thừa Nghị nhanh chóng nhớ lại trong đầu ký ức. Đúng là Chu gia, chính là trước đây đã cứu hắn cái tiểu ca nhi sống trong nhà họ. Họ có lẽ sẽ có chút nhân sâm hay dược liệu gì đó cần thiết cho tình huống hiện tại.
Chu Duy Bạch, cha của cậu, trước hai năm đã bị một chiếc xe ngựa của gia đình giàu có đâm trúng, sau đó trở thành cái ấm sắc thuốc. May mắn là tức phụ của hắn xuất thân từ một gia đình thổ phỉ, nên có thể mạo hiểm vào núi sâu để hái thuốc, vì vậy Chu Tam Lang mới có thể sống đến bây giờ.
Hôm nay, Chu đại nương vừa từ trong núi hái dược trở về, có khả năng khi đến cửa hỏi một chút, họ có thể gặp được nhân sâm. Như vậy, sẽ tiết kiệm được một khoản tiền so với việc mua tại hiệu thuốc ở trấn.
“ Vậy được, ta đi mua thuốc”
Đối mặt với khả năng gặp rắc rối từ Tưởng Bàng, Hoắc Đại Sơn cuối cùng vẫn quyết định chọn gia đình và bảo vệ tính mạng của tức phụ. Tiền có thể kiếm lại, nhưng con người một khi mất đi thì không còn cơ hội để hối tiếc.
Tú Châu đã kết hôn với hắn nhưng chưa bao giờ được hưởng một ngày hạnh phúc, vì vậy hắn không thể để Tú Châu phải chịu khổ.
Về đến nhà, Hoắc Đại Sơn không uống một ngụm nước nào, lập tức cầm bạc mua thuốc rồi vội vã hướng trấn trên chạy đi.
Khi Hoắc Đại Sơn rời khỏi cửa, Hoắc Kim Thủy cũng buộc thuốc lá sợi lên thắt lưng, rồi đứng dậy chuẩn bị chạy nhanh đến nhà Chu gia để hỏi về nhân sâm.
Hoắc Thừa Nghị nhớ đến thiếu niên mà mình đã gặp sau núi, không hiểu sao lại kéo Hoắc Kim Thủy lại, “Đại thúc bá, ta muốn đi cùng ngươi đến nhà Chu gia.”
“Ngươi muốn đi cùng đến nhà Chu gia?!”
Hoắc Kim Thủy vừa nghe thấy lời này, tay liền run lên một chút.
Không thể trách ông có phản ứng mạnh như vậy, thực sự là do lần trước khi Chu gia tổ chức hôn sự, chu đại nương vừa thấy hắn thì đã kêu la ầm ĩ, làm ồn ào tới gà bay chó sủa. Hoắc Đại Ngưu cũng muốn đi, không biết sau này gặp mặt thì sẽ nói như thế nào với người ta? Không được, phải nhanh chóng nghĩ cách khác!
“Đại thúc bá, ngài yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ không cùng Chu đại nương làm ầm ĩ. Sáng nay ở sau núi, ta đã bị ngã xuống khe suối và bất tỉnh, chính là Chu thẩm và Chu tiểu ca nhi đã cứu ta. Nếu không, có thể đã bị dã thú ăn thịt rồi. Ta chỉ muốn đến nói một tiếng cảm ơn, ngài cũng biết tính tình của Chu thẩm nóng tính như vậy, nếu không có ngài, ta thật sự không thể vào nhà của họ được…”
Những lời này Hoắc Thừa Nghị nói ra từ đáy lòng, vì hắn luôn là người có ân báo ân. Trước đây, đúng là Chu gia tiểu ca đã cứu hắn, lúc đó hắn chỉ biết liên tục cảm tạ mà không nghĩ tới sẽ làm họ hoảng sợ bỏ chạy.
Hắn nhớ rõ rằng thiếu niên kia có vẻ bị thương khá nặng, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại rất hạn chế, nếu không chữa trị tốt có thể sẽ thành tàn tật. Thế nên, lúc này đi cùng Hoắc Kim Thủy vừa đúng có thể nhìn xem cậu ta như thế nào.
Bằng không, nếu Hoắc Thừa Nghị chỉ một mình đến, với những ân oán trước đây giữa nguyên chủ và Chu gia, có thể lập tức bị Chu gia, đặc biệt là Chu đại nương, đuổi ra khỏi cửa.
“Nhưng mà…”
Hoắc Kim Thủy vẫn còn do dự không muốn dẫn hắn đi, bởi vì những kỷ niệm không vui trong quá khứ giữa một người già và một đứa trẻ đã quá khắc sâu.
“Không sao đâu, chúng ta hãy mang theo tiểu Cá Trạch nữa. Nếu đến lúc đó Chu thẩm nhi nổi giận không cho chúng ta vào cửa, thì tiểu Cá Trạch có thể khóc lăn lộn để cầu xin. Bà ấy chắc chắn không thể đuổi một đứa trẻ đi.”
Hoắc Thừa Nghị vỗ vỗ lên đầu của tiểu hài tử, nở một nụ cười vô lại, hình dáng rất thiếu nghiêm túc.
Đoạn Tiểu Bằng ngay lập tức hiểu ý của cữu cữu mình, một mảnh nước mũi chảy dài trên mặt, cũng gật đầu liên tục.
Rõ ràng, hai cậu cháu này đã có ý định dùng tiểu hài tử làm "tấm chắn" cho những hành động vô lại của mình.
Hoắc Kim Thủy suýt nữa bị sự kết hợp giữa một người lớn và một đứa trẻ này chọc tức đến chết.
Nếu như hai gia súc này là của nhà người khác, Hoắc Kim Thủy đã sớm dùng quyền lợi của mình để đuổi họ ra khỏi thôn, nhưng đáng tiếc hai kẻ phiền toái này lại là của Hoắc gia, tổ tông ơi!
“Ta nói, hai người các cậu phải nghe cho rõ, đợi lát nữa đến nhà Chu gia, không được nói lung tung. Nếu không, bà lão nhà Chu mà nổi giận, ta cũng không ngăn cản nổi đâu!”
Không còn cách nào khác với hai kẻ vô lại này, Hoắc Kim Thủy chỉ có thể thỏa hiệp, trừng mắt cảnh cáo một lần, sau đó thở hổn hển, dẫn đầu chạy về phía nhà người ta.
Hoắc Thừa Nghị cười cười, trước tiên dẫn tiểu Cá Trạch theo sau, rồi tự mình chạy vào phòng bếp tìm một bình thuốc để chữa trật khớp.
Từ trong không gian, hắn tìm ra một lọ thuốc trật khớp hiệu quả cao hiện đại, rót vào lọ đóng gói cẩn thận, sau đó đổ thêm một ít linh tuyền, rồi mới theo sau Hoắc Kim Thủy đến Chu gia.