Sau một trận hỗn loạn, Tiểu Bạch cuối cùng cũng đã thành công nhận thân.
Sau đó, trong doanh trại, một đám người kêu khóc thảm thiết. Vừa rồi, họ còn đang làm việc rất hăng say thì nghe thấy tiếng kêu của Chu Võ Nghĩa, lập tức buông công cụ và chạy tới, vây quanh Tiểu Bạch để xem.
Những người trước đây là huynh đệ trong sơn trại, ngoài vài người đã có tuổi, phần lớn vẫn chưa thành thân và đã bị bắt lưu đày đến doanh trại, không có vợ con, cũng không có người thân.
Sơn trại chính là nhà của họ, còn những huynh đệ trong sơn trại chính là thân nhân của họ. Tiểu Bạch lúc ấy là hài tử tuổi nhỏ nhất trong trại, lại còn là cháu ngoại của lão đại, nên tự nhiên cũng được coi là cháu ngoại của cả đại gia đình, nên mọi người bây giờ phấn kích cũng thực bình thường.
Chu gia gia thì càng không kiềm chế được, trực tiếp ôm chầm lấy Tiểu Bạch mà khóc, khiến Hoắc Thừa Nghị đứng bên cạnh cảm thấy ghen tị không thôi.
Sau khi Chu Võ Nghĩa phản ứng lại, cảm xúc của ông cũng rất kích động, đứng bên cạnh, tay áo chùi nước mắt, đã ở trong doanh lưu đày mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy thân nhân, làm sao không xúc động cho được?
Mọi người vô cùng náo nhiệt, khóc lóc hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play