“ Ngươi tỉnh rồi ?”

Hoắc Thừa Nghị một lần nữa mở to mắt, đầu tiên nghe được giọng nói quen thuộc của thiếu niên vừa rồi.

Tiếp theo, ánh mắt của hắn dừng lại, đối diện là một đôi mắt hạnh lớn đen láy, rất sáng ngời, bên trong lấp lánh ánh sáng vui mừng, giống như những viên ngọc được cọ rửa sạch sẽ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Thiếu niên vốn có dung mạo không tồi càng trở nên đẹp hơn nhờ đôi mắt trong trẻo ấy, và khi thấy Hoắc Thừa Nghị mở mắt, hắn tràn đầy vui mừng.

Tiếp theo, như nhớ ra điều gì, thiếu niên vội vàng đưa mảnh vải dùng để băng bó trên tay cho hắn. Sau đó, hắn đứng dậy, khập khiễng lùi lại một mét, tạo khoảng cách an toàn với Hoắc Thừa Nghị. Hắn cẩn thận nói:

“Hoắc Đại Ngưu, nếu ngươi tỉnh lại, thì tự mình băng bó đi. Lúc ta đến  ngươi đã bị thương, ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn, không thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Thiếu niên vừa nói vừa hơi căng thẳng, cảnh giác, một tay giơ lên, cánh tay tạo thành dáng vẻ như đang lấy thị uy. 

Bộ dạng nhỏ bé của cậu trông có vẻ không có gì đáng sợ, nhưng Hoắc Thừa Nghị đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nên biết rằng sự uy hiếp này không phải trò đùa, vì đối phương có sức lực không nhỏ.

Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, thiếu niên này tên là Chu Duy Bạch, năm nay 17 tuổi, cũng là người ở Hoàng Khê thôn. Giống như nguyên chủ, cậu cũng là một trong những nhân vật nổi bật trong thôn.

Thực ra, nếu nói cho chính xác, cả gia đình nhà Chu đều là những nhân vật có tiếng ở Hoàng Khê thôn, bởi vì nương của Chu Duy Bạch là con gái của một tên thổ phỉ đầu lĩnh!

Khối sự tình này có thể nói dài dòng, nhưng tóm lại về nhà Chu thì đại khái như sau: Cha của Chu Duy Bạch thời trẻ không cam lòng sống trong cảnh nghèo khổ ở thôn, vì thế đã cùng một vài thanh niên trong thôn mang theo bạc ra ngoài tìm cơ hội làm ăn.

Tuy nhiên, kết quả lại không kiếm được tiền, mà trên đường họ gặp phải một nhóm thổ phỉ chuyên cướp bóc các thương nhân. 

Những người khác hoảng sợ bỏ bạc lại và chạy trốn, nhưng Chu cha lại không may mắn như vậy. Hắn bị một nữ thổ phỉ, chính là nương của Chu Duy Bạch, để mắt tới và bị bắt làm tướng công.

Sau khi trải qua một thời gian từ chối đến chấp nhận số phận, cuối cùng cha của Chu Duy Bạch và Chu đại nương đã yêu nhau, câu chuyện tình yêu của họ cũng không cần phải nhắc lại. Sau đó, triều đình đã phái quân đến tiêu diệt bọn thổ phỉ.

Những thổ phỉ này phần lớn đều là những người dân tị nạn khốn khổ sau những cuộc chiến tranh. Trong suốt những năm qua, họ chỉ thu phí qua đường từ các đoàn thương buôn mà không gây hại đến ai. Vì vậy, các thổ phỉ nam đã bị bắt và đưa đến biên giới để cải tạo lao động, còn các nữ nhân trong sơn trại thì được phép tự do tìm đường sống cho mình.

Chu cha, sau khi được tự do, lẽ ra có thể không cần phải đưa mẹ con Chu Duy Bạch về thôn. Nhưng sau nhiều năm chung sống, ông đã có một chút tình cảm với người đã từng là tức phụ của mình, cộng với việc đã có hài tử, nên ông quyết định mang cả gia đình trở về thôn để an cư lạc nghiệp.

Trước đây, trong thôn có vài người cùng đi buôn với cha của Chu Duy Bạch, họ tự nhiên biết rằng nương của Chu Duy Bạch chính là nữ thổ phỉ. Dù cha của Chu Duy Bạch có muốn giấu cũng không thể, nên chuyện này nhanh chóng lan ra khắp thôn.

Gia đình nhà lão Chu tự nhiên không đồng ý để một thổ phỉ nữ vào cửa. Hơn nữa, cha của Chu Duy Bạch vốn đã không được gia đình lão Chu sủng ái, vì thế toàn bộ gia đình đã quyết định phân gia. Chính sự phân chia này đã tạo ra danh tiếng vang dội cho nhà Chu.

Bởi vì cha của Chu Duy Bạch không được yêu quý, nay lại cưới một nữ thổ phỉ, nên khi diễn ra việc phân gia, ông nội và bà nội của Chu Duy Bạch đã không công bằng, những người lớn tuổi trong tộc cũng không giúp cha của Chu Duy Bạch nói một lời nào.

Cha Chu thì tính tình mềm mỏng, nhưng nương Chu lại là người lớn lên trong ổ thổ phỉ, nên bà không sợ bất kỳ điều gì. Bà rất mạnh mẽ và quyết đoán, luôn sẵn sàng đối phó với mọi tình huống, không dễ dàng nhượng bộ hay chịu thua.

Lúc đó, khi Chu nương tiến hành phân gia, bà không nói một lời nào. Sau khi việc phân chia hoàn tất, bà liền một mình mang theo cung tiễn và trường đao vào núi mấy ngày. Cuối cùng, bà trở về với một con hổ lớn, máu chảy đầm đìa. Bà ném con hổ đó ra sân, khiến cho mọi người trong gia đình Chu lại phải chú ý đến bà, và bà một lần nữa khẳng định vị trí của mình trong gia đình.

Đó chính là một con hổ hàng thật giá thật đã chết, khiến cho những hán tử trong thôn thấy đều sợ chạy mất. Thế mà bị một người phụ nữ đánh chết đem về, khiến toàn bộ làng Hoàng Khê đều khiếp sợ trước sức mạnh của bà.

Khi những người trong gia tộc lão Chu nhìn thấy con hổ chết đẫm máu và ánh mắt hung dữ của Chu Duy Bạch, họ lập tức sợ hãi đến mức tiểu ra quần.

 Không ai dám nói nhiều, họ chỉ biết ngoan ngoãn mang những món đồ cần thiết đến để xin lỗi Chu cha. Họ rất sợ nếu không làm như vậy, người phụ nữ ấy có thể nổi giận và cho họ một đao, ai mà dám quên rằng bà chính là từ ổ thổ phỉ bước ra!

Chu Duy Bạch tuy rằng tính tình không hung dữ như mẹ, nhưng lớn lên trong môi trường thổ phỉ đã khiến cậu có tính cách thẳng thắn. Cậu thừa hưởng sức mạnh đáng kinh ngạc từ nương mình, và trong thôn không nhiều bạn cùng tuổi có thể bắt nạt được cậu. 

Ai dám khi dễ cậu thì chắc chắn sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt nặng nề. Vì vậy, những ai từng nghĩ đến việc bắt nạt cậu đều phải ghi nhớ bài học này, và cuối cùng họ chỉ có thể về nhà kể lể với cha nương về những gì đã xảy ra.

Nhưng người trong thôn đã bị chu đại nương dọa sợ từ trước, nên chẳng ai dám đến cửa tìm cách nói chuyện. 

Hơn nữa, Chu cha hồi trẻ có quan hệ tốt với một nam nhân trong thôn Trần gia, và cũng đã tuân theo truyền thống của thời đại này, ước định đính hôn với hài tử của họ ngay từ khi còn trong bụng mẹ.

Khi ấy, Trần gia có một người con trai đọc sách rất giỏi, được phu tử khen ngợi sẽ có tương lai rộng mở. Chu Duy Bạch lại có được một mối hôn sự tốt đẹp như vậy, điều này khiến nhiều người ghen tị.

Vì vậy, mọi người không dám đối mặt mà chỉ dám châm chọc sau lưng, dẫn đến câu chuyện truyền miệng càng thêm phong phú. Ba người thì thành hổ, năm người thành chương, nhà Chu gia vì vậy mà nổi danh khắp làng trên xóm dưới.

Ngoài ra, giữa nguyên chủ và Chu gia cũng có một mối ân oán không nhỏ.

Mặc kệ gia đình Chu có tính cách và xuất thân ra sao, phu thê họ đều sở hữu vẻ ngoài đoan chính, vì vậy con cái sinh ra cũng không kém gì.

Nguyên chủ từ nhỏ vốn là một cậu bé không học giỏi, thấy các bạn đồng trang lứa lớn lên đẹp trai mà không sợ bị đánh, nên thường chạy theo đùa giỡn với những đứa trẻ khác trong thôn.

Ban đầu chỉ là những trò nghịch ngợm vô hại, nhưng một lần không cẩn thận, hắn đã xé rách áo của một người.

 Dù chuyện này không quá nghiêm trọng—chỉ là một chiếc tay áo bị xé—nhưng lại bị đối tượng của Chu Duy Bạch, người đã đính hôn với cậu, bắt được làm nhược điểm. Họ lập tức dùng chuyện này để buộc phải hủy hôn, nói cậu không trong sạch.

Người trong thôn đều hiểu rõ nguyên do của việc hủy hôn này.

 Họ biết rằng Trần gia chỉ đơn giản là tìm lý do để chấm dứt hôn ước với Chu gia, bởi vì con trai họ vừa thi đỗ đồng sinh, có tiền đồ sáng lạn, nên họ không muốn gắn bó với một gia đình có tiếng tăm không tốt.

Mặc dù mọi chuyện đã lăn lộn qua lại, Chu đại nương vẫn không đồng ý hủy hôn, vì đây là một cuộc hôn nhân đã được định sẵn từ trong bụng mẹ. Cuối cùng, hôn ước này đã thất bại, nhưng Chu cha lại rất công tâm trong việc phân rõ phải trái. Ông biết rằng sự việc không thể chỉ đổ lỗi cho nguyên chủ, mà căn nguyên chính là do Trần gia không giữ lời hứa và muốn hủy bỏ hôn ước.

Chu Duy Bạch vốn dĩ không thích cuộc hôn sự này, nên khi hôn ước bị hủy, cậu cũng không cảm thấy tiếc nuối. Tuy nhiên, chu đại nương thì lại không nghĩ như vậy. Bà rất mong muốn gả con trai mình cho một gia đình tốt, và điều này khiến bà rất tức giận với nguyên chủ. Bà thường xuyên mắng hắn, nhiều lúc xíu nữa mần hắn lên thớt.

Dù cuối cùng mọi chuyện đã ổn định lại, nhưng mối quan hệ giữa Chu đại nương và nguyên chủ vẫn căng thẳng. Bà thường xuyên chửi mắng, còn nguyên chủ, nhìn thấy là đánh đến gà bay chó sủa.

 

Vì vậy, khi hắn vừa khôi phục ý thức, tiếng răng nghiến của một người phụ nữ đã vang lên bên tai. 

Dù Chu Duy Bạch đã cứu hắn, nhưng do nguyên chủ tính cách nhát gan và dễ nổi nóng, cậu ta mới có những động tác cảnh giác như vậy, cùng với lời đe dọa, nhằm tránh việc tốt lại bị nguyên chủ quy chụp cho mình.

Nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên, người vừa mới còn ân cần giúp đỡ mình, giờ lại phòng bị như kẻ thù, Hoắc Thừa Nghị không khỏi mỉm cười trong lòng. Sự tương phản giữa hình ảnh chăm sóc và hành động cảnh giác của Chu Duy Bạch khiến hắn cảm thấy hài hước, và cũng hiểu rõ tình thế khó khăn mà cậu phải đối mặt.

Dù đã tiếp nhận thân phận mới, Hoắc Thừa Nghị vẫn không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn kéo nguyên chủ về và cho hắn một trận đòn. Những rắc rối mà thằng nhãi này để lại thực sự quá nhiều!

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi đâu. Cảm ơn vì đã cứu ta...”

Hoắc Thừa Nghị cẩn thận dùng mảnh vải mà thiếu niên vừa đưa, quấn chặt vết thương trên trán, rồi mở lời giải thích và cảm tạ, nhằm tránh những hiểu lầm không đáng có.

Chu Duy Bạch nghe Hoắc Thừa Nghị mở miệng cảm ơn, đôi mắt đen láy mở to thêm vài phần, rõ ràng không ngờ kẻ du thủ du thực như Hoắc Đại Ngưu lại có lúc khách khí và đứng đắn như vậy.

Tuy nhiên, Hoắc Đại Ngưu vẫn là Hoắc Đại Ngưu, đột nhiên tỏ ra đứng đắn cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn là một kẻ vô lại.

“Không, không cần cảm ơn. Nếu ngươi không sao, vậy ta đi đây.”

Chu Duy Bạch không muốn dính líu quá nhiều với loại người như Hoắc Đại Ngưu, chỉ đáp lại một câu rồi vội vàng nhặt lên cây gậy thô trên mặt đất, dùng nó để chống đỡ mà nhanh chóng rời đi.

Hiện tại chân cậu vẫn đang bị thương, không thể chạy nhanh. Nếu Hoắc Đại Ngưu muốn bắt nạt hắn, chỉ sợ cậu không có cách nào phản kháng.

Ai mà ngờ kẻ vừa rồi còn hấp hối, tưởng như sắp chết, bây giờ lại sống động như thường. Quả nhiên, như nương hắn nói, người này đúng là có mạng lớn.

Chu Duy Bạch khập khiễng chạy vội, trong lòng bỗng dấy lên chút hối hận. Hắn nhớ tới câu chuyện “Người nông dân và con rắn” mà lão tú tài trong thôn từng kể, nghĩ rằng Hoắc Đại Ngưu còn khó đối phó hơn cả con rắn trong câu chuyện.

Hoắc Thừa Nghị nhìn thấy cậu xoay người rời đi, ánh mắt rơi vào chân bị thương của thiếu niên. 

 

Vừa rồi thiếu niên này đã tốt bụng cứu hắn, nên Hoắc Thừa Nghị cũng muốn báo đáp phần nào.

“Chu Duy Bạch, ngươi chờ một chút...”

Kết quả là, vừa nghe thấy tên mình bị gọi từ phía sau, Chu Duy Bạch càng chạy nhanh hơn. Mặc dù chân bị thương đau đến mức không chịu nổi, cậu vẫn không dừng lại, sợ rằng nếu chậm chân sẽ bị hắn đuổi kịp.

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng thiếu niên như đang bị hồng thủy mãnh thú truy đuổi mà thoát đi, Hoắc Thừa Nghị lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc về danh tiếng tệ hại của nguyên chủ. Có thể trở thành một kẻ vô lại đến mức này, nguyên chủ thật sự đã rất "thành công" theo một cách nào đó.

Tuy nhiên, ác danh cũng có điểm lợi riêng của nó.

Nhìn thiếu niên đã chạy xuống chân núi, Hoắc Thừa Nghị bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ ý định tiễn người một đoạn. Hắn lấy từ không gian ra một ít linh tuyền thủy uống, chờ cho vết thương trên đầu không còn đau nữa.

Sau đó, hắn đứng dậy, rút từ bên hông ra cây đao vốn được nguyên chủ dùng để đốn củi và đánh gấu mù, rồi bắt đầu đi xuống núi, quay về thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play