Lâm Tri Niên khẽ chạm môi vào ly nước, môi mỏng cong lên một chút, lộ ra đầu lưỡi. Ánh mắt Tần Hủ hơi tối lại rồi nhanh chóng che giấu đi, tay cầm ly nước rất ổn định. Nhưng Lâm Tri Niên nghiêng đầu, nước liền theo khóe môi chảy xuống cằm, rồi theo đường cổ áo tràn xuống áo sơ mi.
Tần Hủ lấy khăn giấy lau cho anh. Mái tóc nâu của Lâm Tri Niên hơi rối, biểu cảm tự nhiên, không hề phòng bị, khác hẳn vẻ điềm tĩnh thường ngày khi ở bên cậu. Cậu cảm thấy anh lúc này càng thêm hấp dẫn.
Uống xong nước, Lâm Tri Niên như có chút tỉnh táo, mở mắt ra nhìn cậu, ánh mắt mơ màng vài giây rồi dừng lại ở cậu. Giọng nói khàn khàn: “Tần Hủ?”
Ừ." Cậu đỡ anh đứng dậy, một tay ôm lấy anh, “Về phòng nghỉ đi.”
Lâm Tri Niên đứng dậy, ngửi nhẹ vào cổ cậu, “Cậu... hút thuốc à?”
Tần Hủ cứng người vì hành động của anh.
Nhưng Lâm Tri Niên hỏi xong câu đó thì lại không còn ý thức nữa.
Chăm sóc người say rượu không phải chuyện dễ dàng, may mà Lâm Tri Niên say rượu khá ngoan, không lăn lộn lung tung. Cậu dùng khăn lau mặt và cổ cho anh, thay quần áo cho anh, bật điều hòa, đắp chăn cho anh rồi ra ngoài.
Cả đêm Tần Hủ không ngủ, ra ban công hút thuốc, thỉnh thoảng lại vào phòng nhìn Lâm Tri Niên. Cậu nghĩ Lâm Tri Niên, còn có người đàn ông xa lạ kia nữa, Tề Diên.
Cậu và Lâm Tri Niên quen nhau từ nhỏ, là hàng xóm. Họ lớn lên trong một khu nhà cũ kỹ, xập xệ. Nhà Lâm Tri Niên thường xuyên xảy ra chuyện bố anh say rượu đánh bạc không về nhà. Còn nhà cậu thì bố mẹ thường xuyên cãi nhau, thậm chí đánh nhau.
Lúc đó Lâm Tri Niên đã học cấp ba, còn cậu mới học cấp một. Lâm Tri Niên thường đưa cậu về nhà, giúp cậu làm bài tập. Lâm Tri Niên là màu sắc rực rỡ duy nhất trong tuổi thơ của cậu.
Sau này, Lâm Tri Niên lên đại học, hai người chủ yếu liên lạc qua điện thoại. Khi cậu thi đại học, Lâm Tri Niên đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Nhưng cậu không có ý định ở lại đây lâu.
Không lâu trước đây, cậu tình cờ đọc một cuốn tiểu thuyết đam mỹ ngược luyến ở hiệu sách. Nhân vật chính trong truyện tên là Lâm Tri Niên, và cậu phát hiện ra nhiều điểm trùng hợp giữa nhân vật này và người bạn của mình - Lâm Tri Niên. Sau khi đọc xong, cậu cố gắng tìm lại cuốn sách đó nhưng không thấy. Cuốn tiểu thuyết đó dường như đã biến mất một cách bí ẩn.
Trong truyện, Lâm Tri Niên là vai chính thụ, còn Tề Diên là vai chính công. Họ bắt đầu một mối quan hệ đầy sóng gió sau một đêm phát sinh quan hệ do say rượu. Tề Diên thổ lộ tình cảm với Lâm Tri Niên nhưng bị từ chối. Sau đó, Tề Diên dùng đủ mọi cách để níu kéo Lâm Tri Niên, giả đáng thương, từ việc đợi anh trước cửa nhà đến việc theo dõi anh, sau đó còn chuốc rượu đưa anh vào khách sạn, thậm chí còn lợi dụng cả Tần Hủ- người mà Lâm Tri Niên coi như em trai để uy hiếp anh.
Tề Diên đi làm bắt buộc tham gia các buổi xã giao, bên người cũng nhiều phụ nữ, còn cố ý làm phụ nữ lưu lại dấu son môi trên quần áo, muốn cho Lâm Tri Niên ghen, Lâm Tri Niên lại trực tiếp đề nghị chia tay, hai người lần đó thật sự động tay, lúc sau Tề Diên vẫn luôn cảm thấy Lâm Tri Niên không đủ yêu anh ta, nghi ngờ nhưng lại không chịu chia tay.
Lâm Tri Niên xin đi công tác để bình tĩnh, tránh xa chuỗi ngày cãi vã không ngừng
Cuối cùng, cả hai chia tay trong đau khổ. Tề Diên hối hận đi tìm anh nhưng đã quá muộn, tựa như tìm kim ở biển rộng , vô luận như thế nào cũng tìm không thấy, tinh thần trở nên mất tinh thần, người cũng hốt hoảng…
Trong truyện, cậu xuất hiện với vai trò một nhân vật phụ. Cậu đã giúp Lâm Tri Niên thoát khỏi Tề Diên bằng cách nhét anh ta vào bao tải đánh 1 trận và khuyên Lâm Tri Niên chia tay, từ chức đừng gặp lại tên đó.
Câu chuyện trong tiểu thuyết bắt đầu từ kỳ nghỉ hè này.
Sáng sớm, sau khi thu dọn tàn thuốc trên ban công, cậu trở về phòng. Khi đi qua phòng khách để vào phòng tắm, cậu nhìn thấy anh đang đứng ở bếp. Ánh mắt hai người chạm nhau. Lâm Tri Niên mỉm cười: “Chào buổi sáng”.