Năm tôi bị “Hệ thống Nữ phụ Si tình” ràng buộc, cuộc sống của tôi rất phong phú.

Mỗi ngày đều hỏi thăm anh ta vào sáng sớm và tối muộn, tự tay làm bữa sáng tình yêu, tặng quà vào các dịp lễ tết chỉ là những nhiệm vụ cơ bản nhất.

Tôi còn phải sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào, đáp ứng những yêu cầu bất chợt của Giang Tuân.

Tôi nhớ có lần, tôi đội mưa to chạy đến đầu kia thành phố mua cháo hải sản “nhớ mãi không quên” cho anh ta.

Sau đó, tôi ướt sũng cả người, đón nhận sự phán xét của đám bạn thân của anh ta: “Giang thiếu gia, Ngu Sanh đúng là yêu cậu c.h.ế.t đi được.”

Còn số phận của món cháo hải sản ư?

Tất nhiên là bị ném vào thùng rác của câu lạc bộ rồi.

Nhưng tôi không thể tức giận chút nào, chỉ có thể mỉm cười nói: “Giang Tuân, uống ít rượu thôi, nghỉ ngơi sớm nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play