"Ôi chao, phải làm sao bây giờ?" Tôi giả vờ thở dài tiếc nuối bên tai anh, "Em vốn định hôn hôn chồng yêu quý, nhưng chồng cứ đeo kính râm mãi, thật sự là bất tiện quá. Thôi bỏ đi vậy."
Ngay sau đó, Lục Văn Cảnh tự tay gỡ chiếc kính râm trên mặt xuống, để lộ đôi mắt đỏ hoe phía dưới.
Tôi ngẩn người ra một lúc.
Đây là, khóc rồi à?
Lục Văn Cảnh bĩu môi nhìn tôi: "Hôn đâu?"
Tôi ôm lấy gương mặt anh, hôn nhẹ lên đuôi mắt anh: "Nói cho em biết, tại sao lại khóc?"
Anh vòng tay ôm eo tôi, cằm đặt lên vai tôi: "Em muốn ly hôn."
"Em không có."
"Em có." Giọng điệu anh vô cùng chắc chắn, "Em đang thu dọn hành lý."
Tôi bật cười: "Mạch não của anh kỳ lạ thật đấy? Thu dọn hành lý là muốn ly hôn à?"
Đáp lại tôi là cánh tay anh siết chặt hơn.
Tôi hôn nhẹ lên má anh, giọng điệu dỗ dành: "Hình như em cần phải nhắc anh một chút, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, có phải vẫn còn một việc chưa làm không?"
Mắt Lục Văn Cảnh chớp liên tục, suy nghĩ vài giây, vành tai lập tức đỏ bừng: "Cái đó... cái đó có phải hơi nhanh quá không? Anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Nhưng tay anh vẫn rất thành thật bắt đầu cởi váy tôi ra.
Tôi mặt không cảm xúc hất tay anh ra, đồng thời nắm lấy tai anh kéo lên: "Lục Văn Cảnh, anh đang nghĩ gì thế? Em đang nói đến việc đi hưởng tuần trăng mật, hưởng tuần trăng mật đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT