Tùng Nguyệt Trần thật sự quá biết cách làm màu. Trong khắp các con phố của trấn Xuyên Ô đều có những quầy phân phát đan dược, người dân mỗi ngày đều có thể nhận một viên. Quả thật là quá hào phóng.
Ôn Ngọc Triệu và Giang Bánh Bánh đã vào ở tại khách sạn lớn nhất trung tâm thành phố, gọi một bàn đầy món ăn. Trong khi chờ đợi thức ăn.
Ôn Ngọc Triệu: “Sư muội, ngươi không thấy lạ sao?”
“Không chỉ lạ, mà quá kỳ quặc! Dù có chăm lo cho dân chúng đến mấy, thành phố này có hàng vạn cư dân, mỗi ngày phát một viên linh đan, dù là luyện đan sư giỏi đến đâu cũng không thể có tự tin lớn như vậy.”
Giang Bánh Bánh nhìn ra ngoài cửa sổ, người dân đang tranh nhau đi nhận đan dược, ai nấy đều hồng hào rạng rỡ. Nàng có cảm giác khó chịu lạ lùng nhưng không thể nói rõ ra được.
Ôn Ngọc Triệu gõ nhẹ ngón tay lên khung cửa sổ, chậm rãi nói: “Trước khi giết lợn vào ngày lễ, người ta thường cho lợn ăn thật nhiều để béo lên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play