Từ Đăng còn đâu dám động đậy, cậu cứ như vậy đứng im, tùy ý để Ân Tuần ôm lấy. Tay của người đàn ông rơi xuống hông cậu, hơi thở ấm áp phả vào cổ. Tư thế này khiến Từ Đăng cảm thấy xấu hổ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ...
Hơn nữa, vị trí môi bị chạm vào, dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng phảng phất như để lại một cảm giác nóng rực. Người mù rốt cuộc có ý nghĩa gì? Vừa rồi là vô tình chạm phải, hay là...
Không thể nào! Làm sao có thể là cố ý được! Người mù bệnh như vậy, chắc chắn chỉ là vô tình chạm phải thôi! Hơn nữa, đây là một bệnh nhân.
Hắn phát bệnh, không thể khống chế chính mình. Sao mình có thể cùng một bệnh nhân tính toán đây? Tuyệt đối không nên nghĩ ngợi quá nhiều! Chỉ mong người mù mau chóng tỉnh lại.
Vừa rồi, cái vẻ mặt muốn ăn thịt người thật sự đáng sợ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
Hơi thở của người đàn ông chầm chậm, nặng nề bao phủ toàn bộ cơ thể cậu, nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác an toàn không tên. Từ Đăng nằm ở đó một thời gian dài, hơn nữa vốn đã mệt mỏi, rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ.
Ân Tuần cảm nhận được sự tồn tại của thiếu niên trong lòng, thấy Từ Đăng cứ như vậy mà ngủ, trong lòng vừa buồn cười vừa chua xót, cuối cùng một tia thô bạo cũng hoàn toàn biến mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT