Dù rằng người mù vẫn như cũ, ít nói và lãnh đạm nhưng qua vài tháng Từ Đăng đã xem họ như bạn bè. Mỗi khi ra ngoài, cậu đều chào hỏi, nếu có thời gian họ sẽ cùng đi ăn cơm.
Bất quá bản thân cậu vẫn cần phải học nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh người mù.
Sau giờ học, Từ Đăng cố ý mang theo một chút tiền mặt. Cậu nói với Ân Tuần: “Số tiền này, anh hãy dùng để đi ăn cơm nhé. Cố gắng ăn ngon một chút. Đừng hiểu lầm, đây chỉ là tiền mượn. Khi nào có tiền, anh hãy trả lại cho tôi.”
Từ Đăng thực ra có đủ tiền, ít nhất đủ nuôi sống cả hai người thì không thành vấn đề.
Hơn nữa, theo nội dung của vở kịch, cậu cũng không sống được bao lâu nên tiền bạc đối với cậu không có ý nghĩa gì lớn lao. Khi cậu ra đi, nếu không thanh toán hết nợ thì số tiền này cũng không cần phải trả lại.
Ân Tuần trầm ngâm.
Hắn thật sự không nghĩ tới việc mình sẽ cần “vay tiền” một ngày nào đó, nhưng nếu từ chối có lẽ cậu thiếu niên sẽ lại lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT